Edit: Phong Nguyệt
Lục Ý bắt đầu luống cuống, mặc kệ tất cả, tự đẩy cửa ra.
Cửa không khóa.
Trên giường nhô lên một đoàn, ánh sáng soi vào phòng, vẽ một vệt dài trên mặt đất.
Lục Ý vội vàng đến bên giường, nhẹ nhàng gọi: “Cố Diễn.”
Cố Diễn ngủ trên giường, điều hòa mở cực thấp, miệng gió đối diện giường, anh trùm chăn, mặt trắng bệch, mi mắt khép lại, đóng lại sự thờ ơ của ban ngày.
Thậm chí có vẻ có chút yếu ớt đáng thương.
Lục Ý nhìn bộ dáng này của anh, chẳng biết tại sao có chút mềm lòng, tựa như một góc nào đó trong đáy lòng sụp đổ.
Cậu cúi người xuống, lay Cố Diễn: “Cố Diễn?”
Mí mắt Cố Diễn giật giật.
Lục Ý sờ trán của anh, phát hiện anh quả thật phát sốt.
Cố Diễn chậm rãi mở mắt, nhìn thấy Lục Ý, trên mặt cũng không có biểu tình gì.
Lục Ý quan sát anh một chút, đi tìm điều khiển từ xa, tăng nhiệt độ điều hòa, sau đó lại đi xuống lầu cầm nhiệt kế, nước, thuốc, băng dán hạ sốt.
Lục Ý để mấy thứ này trên bàn: “Đo nhiệt độ trước đi, xem có nghiêm trọng không, nếu nghiêm trọng thì đi bệnh viện.”
Cố Diễn ngồi dậy, đại khái sốt đến lợi hại, giọng khàn khàn: “Sao cậu lại quay về đây?”
Anh nhớ mình chỉ gọi điện thoại cho trợ lý, nhưng không nhớ rõ có kết nối được không.
Nghe câu hỏi này, Lục Ý cũng không thấy kỳ quái, chỉ thầm nghĩ quả nhiên gọi nhầm số.
“Thật ngại quá để cậu thất vọng rồi” Lục Ý bình tĩnh đưa nhiệt kế cho anh, “Ngài chấp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-dot-nhien-muon-cung-toi-ket-hon/1129827/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.