Minh Yên cúp điện thoại, cả người tức giận đến phát run, lúc cô đi chỉ mang theo đồ đạc của mình, mặt dây chuyền Úc Hàn Chi tặng đã kéo đứt ném xuống đất, cái kia hoàn toàn không mang theo.
Cô còn mất một chiếc xe! 3000 vạn? Sao anh không nói cướp đây?
"Minh Yên?" Thời Gia thấy khuôn mặt xinh đẹp trắng bệch, đôi mắt đen láy ủ rủ, giống như chuẩn bị khóc, anh ta tháo khăn quàng cổ của mình ra, quấn lên cho cô.
Chiếc khăn của người đàn ông to lớn và ấm áp, anh ta trấn an hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Mũi Minh Yên hơi chua xót, trong khăn quàng cổ ấm áp dịu dàng, khàn khàn nói: "Bị người ta tống tiền cướp bóc.”
Ánh mắt Thời Gia nheo lại, ôn nhuận nói: "Cần tôi báo cảnh sát giúp cô không?”
"Vô dụng." Minh Yên lắc đầu, loại chuyện này không thể nói rõ, báo cảnh sát cũng là lén lút hòa giải, nhưng cô hoàn toàn không muốn nhìn thấy Úc Hàn Chi.
Mấy tháng ở Bắc Thành, mặc dù mệt mỏi và bận rộn, nhưng trôi qua rất phong phú, cô không muốn trở lại thế giới xa hoa hư vinh đồi trụy của trước đây.
Thời Gia nhìn về phía Thải Nguyệt, giọng nói từ tính dễ nghe: "Thải Nguyệt, cô đi xin tổ đạo diễn nghỉ một ngày, nói rõ cơ thể Minh Yên không thoải mái.”
Bây giờ, quay phim e rằng cũng không thể quay tốt.
Thải Nguyệt chạy nhanh như chớp đi xin nghỉ.
"Lên xe, tôi dẫn các người đi ăn cơm." Thời Gia mở cửa xe.
Minh Yên lên xe.
Thời Cẩn thấy ánh mắt xinh đẹp đỏ hồng,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-hac-tra-xanh-cuu-trong-tuyet/902016/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.