Ngày kỷ niệm đám cưới bạc của Kỳ gia còn long trọng hơn tiệc sinh nhật Lam Chính Lý trước đây.
Các đại gia hào môn Nam Thành đều tề tụ một chỗ.
"Hàn Chi, người phía trước nói chuyện với Lam Chính Lý chính là Kỳ Chí Viễn, người ta gọi là hồ ly mặt cười, ở giới chính trị Bắc Thành nổi danh là chảo chống dính và ba phải." Úc Ân Dương thấp giọng nói: "Ông ta hầu như không đến Nam Thành, hàng năm đều là người Kỳ gia đi Bắc Thành ăn tết, lần này Kỳ gia làm lễ kỷ niệm đám cưới bạc còn mời ông ta đến có chút kỳ lạ.”
Úc Hàn Chi gật đầu, nhìn lướt qua một vòng, phần lớn là gương mặt quen thuộc Nam Thành, ngoại trừ người Kỳ gia.
Năm nay Kỳ Chí Viễn đã gần sáu mươi tuổi, người đàn ông hơn ba mươi tuổi bên cạnh là con trai duy nhất của ông ta.
Đám người Úc Hàn Chi tiến lên chúc mừng.
Kỳ Chí Viễn chìm nổi trong giới chính trị nhiều năm, một đôi mắt sắc bén nhìn thấy ngàn người vạn thái, có thể nói là duyệt vô số người, nhưng vị con nuôi Úc gia trước mặt này tướng mạo nhã nhặn tuấn nhã, đáy mắt lại thâm sâu u ám, sâu không thấy đáy, dĩ nhiên so với đại đa số mọi người khiến ông ta nhìn không thấu.
Kỳ Chí Viễn hơi giật mình, đã sớm nghe nói thế cục Nam Thành gần đây không tốt lắm, Úc gia cường thế quật khởi, làm Minh gia sụp đổ, chặt đứt hai tay Lam gia, hiện giờ đè ép Kỳ gia rụt vào trong góc, hôm nay vừa nhìn, người
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-hac-tra-xanh-cuu-trong-tuyet/902032/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.