"Uống rượu sao?" Úc Hàn Chi cúi người, anh kề sát vào cô, ngửi thấy mùi rượu nhàn nhạt trên người cô, thì không khỏi nhíu mày.
Minh Yên ôm eo nhỏ hẹp của anh, mặt đỏ tim đập gật đầu, làm nũng nói: "Tôi sợ hãi.”
Ánh mắt thiếu nữ sưng đỏ, da thịt trắng nõn, giống như một con mèo con cọ cọ vào anh, bệnh nhân sạch sẽ Úc tiên sinh nhíu mày, nhưng cuối cũng vẫn không đẩy cô ra, cúi người lau mặt mèo nhỏ của cô, sau đó đỡ cô ngồi thẳng.
"Ba cô xảy ra chuyện sẽ không liên lụy đến cô, đừng sợ." Úc Hàn Chi đưa tay sờ sờ sợi tóc trơn nhẵn như tơ lụa của cô.
Bàn tay nhỏ bé của Minh Yên nắm chặt tay áo anh, tâm tình cúi đầu hỏi: "Úc Hàn Chi, luật sư Miêu nói ba tôi không ra được, là thật sao?”
"Ừm." Úc Hàn Chi ngồi xuống, thản nhiên gật đầu, chứng cứ phạm tội của Minh Hòa Bình không ít, không bảy tám năm, quả thật không ra được.
"Vậy Minh gia phải làm sao bây giờ, luật sư Miêu nói nửa năm trước ba tôi nhận dự án 2 tỷ, bây giờ xảy ra chuyện, toàn bộ Minh gia bồi thường cũng không đủ." Minh Yên nói xong âm thanh liền nghẹn ngào, nước mắt trông mong nhìn anh, nói, "Tôi đối với chuyện làm ăn một chút cũng không biết, tôi không tìm được người giúp tôi, ngoại trừ anh.”
Đôi mắt phượng của người đàn ông hơi sâu, nói: "Cô muốn tôi giúp cô?"
Để cho một người ngoài vào tập đoàn Minh thị không khác gì chắp tay nhường tài sản của Minh gia.
Minh Yên nhanh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-hac-tra-xanh-cuu-trong-tuyet/902117/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.