🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Phương Nhị Nha không ngờ anh ta lại nhát gan như vậy, không khỏi bực mình, sau khi suy nghĩ một chút, cô ta cố ý cám dỗ: "Bằng không em cho anh ba trăm. Chỉ cần anh có thể xử lý cô ta thành công, vị doanh trưởng Phó đó sẽ không còn quan tâm đến cô ta nữa, cũng không bao giờ ra mặt giúp cô ta. Lúc đó cô ta chỉ có thể gả cho anh, vừa được hời một người vợ vừa kiếm được ba trăm tệ, anh thấy việc làm ăn này thế nào?"

Phương Đức Thắng không khỏi nhớ đến khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Tô Diên, cuối cùng không cưỡng lại được cám dỗ, đồng ý rồi.

Một bên khác.

Tô Diên ngồi trên xe, chỉ cảm thấy đen đủi: "Mới sáng sớm đã gặp Phương Nhị Nha, sao em cứ cảm thấy mọi việc hôm nay sẽ không suôn sẻ thế nhỉ?"

Phó Mặc Bạch vừa lái xe vừa nâng tay phải lên xoa nhẹ đầu cô, an ủi: "Chúng ta không được mê tín dị đoan, dù chuyện đó xảy ra thật thì cũng nhớ rõ cái xấu không bao giờ áp được cái tốt."

Tô Diên bị chọc cười, cười xong cô hỏi anh: "Chuyện của Khương Tuyết anh điều tra thế nào rồi? Có manh mối gì không?"

Anh suy nghĩ một chút rồi trả lời: "Trước mắt đã tra được Phương Đức Thắng thường xuyên ra vào một con hẻm nào đó, nơi đó có một góa phụ, có thể là đối tượng của anh ta hoặc là mối quan hệ khác."

Cô ngạc nhiên nhướng mày, nghĩ thầm: Liệu có phải là góa phụ đã gây ra tai tiếng với anh ta năm xưa không? Vậy anh ta cũng thâm tình phết.

Không biết từ lúc nào, chiếc xe đã đi vào thị trấn.

Tô Diên muốn mua giấy và bút mực, họ đi thẳng đến cửa hàng văn phòng phẩm, mua ba mươi cây bút lông, một số giấy Tuyên Thành và giấy đỏ, còn có hai nghiên mực lớn.

Mua xong mọi thứ, cô cười nhìn Phó Mặc Bạch, vẻ mặt đầy nịnh nọt: "Em có việc muốn nhờ anh giúp."

Người đàn ông khẽ nhướng mày nhưng rất nhỏ, không phát hiện ra được, rất tò mò rốt cuộc là chuyện lớn đến nhường nào mà cô cần phải thế?

"Sao vậy?"

Tô Diên sờ chóp mũi của mình, ngượng ngùng nói: "Em biết anh viết chữ bằng bút lông rất đẹp! Đó là ông nội Phó đã cầm tay dạy anh. Em muốn nhờ anh viết một vài tờ chữ Phúc để các em học sinh tham khảo."

Phó Mặc Bạch không suy nghĩ nhiều mà đồng ý, để tiết kiệm thời gian, thậm chí họ không đi qua cửa hàng sách mà đi về căn phòng thuê viết chữ bằng bút lông.

Tô Diên chịu trách nhiệm mài mực.

Hai người đứng trước bàn viết, bầu không khí vô cùng hài hòa.

Nhân lúc anh chưa viết chữ, Tô Diên mài mực, hỏi: "Anh đã không viết từ bao lâu rồi? Có cảm thấy lạ tay không đấy?"

Phó Mặc Bạch lại khá bình tĩnh: "Không đâu, hồi đó ngày nào anh cũng luyện, nó đã in sâu vào xương tủy của anh rồi."

Trong lúc nói chuyện, một giọt mực vô tình dính lên má cô, anh nhìn vết đen nhỏ kia, im lặng một lúc rồi lấy ngón tay cái nhẹ nhàng lau đi.

Hành động đột ngột của anh khiến Tô Diên giật b.ắ.n mình, trái tim cũng khẽ run lên.

"?"

"Trên mặt em có vết mực."

Nghe anh giải thích, cô vô thức ngửa đầu để anh dễ lau hơn.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, người đàn ông bỗng nhiên cúi xuống, hai tay nâng mặt cô lên hôn xuống đôi môi hồng hào ấy.

Cảm giác mềm mại làm cho người ta dần mất kiểm soát, lạnh lẽo và ấm áp dây dưa lẫn nhau, trào ra từng hơi thở đều đặn nhẹ nhàng.

Tô Diên buộc phải ôm lấy eo anh, có thể cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim anh, như sắp bị tách ra và nuốt chửng.

Đến khi một cảm giác ẩm ướt truyền đến từ cổ, cô mới như sực tỉnh khỏi sự đắm chìm.

"Đừng, bây giờ không được."

Cô nhỏ giọng như mèo con, yếu đuối và bất lực. Phó Mặc Bạch hơi chững lại, cuối cùng tìm lại được một chút lý trí, vùi đầu vào cổ cô, không tiếp tục nữa.

"Xin lỗi, anh quá đáng rồi."

Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai, mang theo một chút gợi cảm.

Tô Diên đỏ mặt, thậm chí cả cổ cũng lộ vẻ ửng đỏ.

Tình ý nào đó cứ quấn quanh giữa hai người, khó khăn lắm cô mới ổn định được tinh thần, nhỏ giọng hỏi: "Không phải muôn viết chữ sao? Em mài mực xong rồi."

Nhưng người đàn ông nghe xong lại không làm gì, anh vẫn tiếp tục ôm cô, vô cùng bá đạo.

"Ngoan, hoãn lại cho anh tí đã."

Tô Diên để anh ôm, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không hiểu được, anh đang hoãn lại cái gì?

Không biết đã qua bao lâu, anh mới buông tay ra, trở lại vẻ nghiêm túc như mọi khi.

Tô Diên thấy thế lặng lẽ lùi lại một bước, không dám trêu chọc anh nữa.

Trong thời gian tiếp theo, hai người miễn cưỡng duy trì bề ngoài bình tĩnh, rất sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn như lau s.ú.n.g cướp cò.

Cả buổi chiều, Phó Mặc Bạch viết được hơn ba mươi tờ chữ "Phúc". Nét bút cứng cáp và có lực như chính con người anh, tràn đầy chính khí.

Tô Diên cầm lấy chúng, khen không dứt miệng.

Người đàn ông ở bên cạnh cười khẽ, ánh mắt tràn ngập ánh sáng mềm mại.

Chạng vạng, anh đưa cô trở về thôn, định tiếp tục đi đến nhà họ Khương nhưng bị Tô Diên ngăn lại.

"Anh đưa em đến đây là đủ rồi, quá nổi bật không tốt."

Đã đoán trước được suy nghĩ của cô, Phó Mặc Bạch chỉ vào ghế sau của xe: "Dì Cầm bảo anh mang giúp dì ấy vài thứ, em không tự mang được đâu."

Tô Diên nhìn theo ngón tay anh, thật sự thấy nhiều thứ ở phía sau xe.

Cô mím môi, không từ chối nữa.

Chẳng mấy chốc, chiếc xe jeep đã dừng trước cửa họ Khương, Diệp Cầm nghe động tĩnh đi ra ngoài, thấy là họ, khuôn mặt tràn đầy nụ cười.

"Con đưa Mặc Bạch về nhà, sao không báo trước một tiếng? Để lát nữa dì bảo Khương Tùng đi mua thịt, cơm nước xong rồi lại đi nhé."

Phó Mặc Bạch lễ phép gật đầu đồng ý, đồng thời không quên khen ngợi tài nấu nướng của Diệp Cầm.

Điều này khiến Diệp Cầm vui mừng khôn kể, chỉ ước gì lôi được hết mấy thứ trong nhà ra để chiêu đãi khách.

Lúc này, Khương Tùng đi từ phòng ngủ ra, một lần nữa cảm nhận được sự thù địch của Phó Mặc Bạch, cuối cùng hiểu được chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ có thể nói rằng anh ấy đã vô thức hiểu rõ sau khi bắt đầu hẹn hò. Vậy nên, anh ấy tiến lại gần họ, cố ý nói: "Để con gọi tới luôn, cô ấy gầy như vậy, cũng phải bồi bổ cơ thể một chút."

Diệp Cầm rất hài lòng với người con dâu này, vội đẩy Khương Tùng đi ra ngoài.

"Vậy con còn đứng đó làm gì nữa? Mau đi mời người ta đến đây đi chứ."

Chờ Khương Tùng rời đi, Tô Diên giải thích với anh: "Thẩm Tình và anh Khương ở bên nhau rồi, tình cảm giữa hai người họ rất tốt."

Sao Phó Mặc Bạch không hiểu được ý cô chứ? Anh mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, che giấu sự xấu hổ trong lòng.

Vài phút sau, Thẩm Tình theo sau Khương Tùng đi vào nhà chính, khi nhìn thấy đôi môi hơi sưng đỏ của Tô Diên, cô ấy không khỏi trợn to hai mắt.

"Diên Diên, môi của em bị sao vậy?"

"..."

Tô Diên che miệng lại ngay, vẻ mặt rầu rĩ.

Cô không nên mong cô ấy đến như vậy.

"Không có gì, chỉ ăn đồ mặn nhiều thôi."

Tình yêu của Thẩm Tình vẫn còn ở giai đoạn hồn nhiên tay nắm tay, nghe được lời giải thích như vậy thì cũng tin.

Diệp Cầm là người từng trải, ngồi cạnh không nhịn được cười: "Được rồi, mấy người trẻ các con nói chuyện đi, dì đi nấu cơm."

Khương Tùng bị sai đi mua thịt, Phó Mặc Bạch không muốn làm phiền hai cô gái nói chuyện với nhau nên thức thời đi vào bếp xin được giúp đỡ.

Diệp Cầm không coi anh là khách, thực sự đưa cho anh một chai nước tương, yêu cầu anh đi đến đầu thôn mua nước tương.

Một lát sau, Phó Mặc Bạch cầm chai nước tương đi trên con đường trong thôn.

Gió mùa đông thổi vào mặt, gây ra cảm giác khá đau đớn.

Trong thời gian này khói bếp nhà ai cũng lượn lờ, chuẩn bị cho bữa cơm trưa.

Bấy giờ, hai người trẻ đi từ phía đối diện con đường, cuộc nói chuyện của họ thu hút sự chú ý của anh.

"Này, mày nghĩ anh Đức Thắng bảo tụi mình mua nhiều rượu như vậy là muốn chiêu đãi ai vậy? Tao có nghe nói anh ấy mời khách ở nhà đâu?"

"Ai biết được, đừng để ý chuyện vớ vẩn đó, anh ấy bảo tụi mình làm gì thì cứ làm, trả tiền là được."

"Mày nói đúng, tụi mình mua nhiều thêm tí, lát nữa tìm một chỗ uống vài ly."

"Tao thấy hay đó!"

Phó Mặc Bạch nhìn theo hình bóng dần đi xa của họ, không khỏi nhíu mày.

Mua nước tương xong, anh quay về nhà họ Khương, Khương Tùng cũng vừa mới mua thịt về. Anh đặt chai nước tương xuống, đi đến gần anh ấy, suy tư một chốc rồi hỏi: "Tửu lượng của Phương Đức Thắng thế nào?"

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.