Phó Mặc Bạch đưa tay chỉnh lại vành mũ, lại vuốt thẳng góc áo, vẻ mặt nghiêm túc, sải bước ra khỏi phòng.
Khâu Dã thấy vậy, cười trêu chọc: "Cậu đi đón dâu hay là đi đánh nhau đấy? Không có chút nét cười nào, nhìn đáng sợ quá."
Nghe vậy, người đàn ông dừng bước, quay lại hỏi: "Đáng sợ lắm sao?"
Khâu Dã gật đầu: "Đáng sợ chứ! Cậu không thể cười một chút sao? Ngày vui mà."
Phó Mặc Bạch hơi mất tự nhiên, khẽ ho một tiếng, nở một nụ cười trông khá gượng gạo rồi ngồi lên xe đạp đi về nhà khách.
Phía sau anh là một đoàn xe đạp dài, đều là những người đi đón dâu.
Những người đi đường lần đầu tiên thấy đoàn xe đạp dài như vậy, đều dừng lại xem.
Gió mùa xuân tháng hai thổi vào mặt, vẫn còn rét buốt, nhưng Phó Mặc Bạch không cảm thấy lạnh chút nào. Lúc này, trong lòng anh như hừng hực ngọn lửa, mang theo sức mạnh vô tận, đạp xe với tốc độ nhanh chóng, những người phía sau gần như không theo kịp anh.
Ở một bên khác.
Tô Diên đã trang điểm và thay đồ xong, còn đeo chiếc nhẫn Phó Mặc Bạch tặng vào ngón áp út.
Thấy bạn thân sắp kết hôn, Văn Yến rưng rưng nước mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, dặn dò nghiêm túc: "Nếu về sau Mặc Bạch dám bắt nạt cậu, cậu nhất định phải nói cho mình biết, mình tuyệt đối sẽ không tha thứ cho anh ấy!"
Tô Diên cười nhìn cô ấy, trêu đùa: "Cậu thực sự có gan xử lý anh ấy sao? Mình không tin cho lắm."
Trước đây, tất cả bọn trẻ trong khu tập thể đều sợ Phó Mặc Bạch, Văn Yến mỗi lần đều tránh xa anh, làm sao có thể dám xử lý anh được? Vì vậy, cô ấy lấy tay che mũi, biện bạch cho mình: "Tất nhiên mình dám rồi! Nhưng với tính cách của anh ấy, chắc sẽ không bắt nạt cậu đâu."
Tô Diên đoán trước được cô ấy sẽ nói như vậy, chỉ cười bất đắc dĩ.
Lúc này, từ bên ngoài truyền đến tiếng người nói chuyện, đoàn người đi đón dâu đã đến!
Một vài phút sau, Phó Mặc Bạch hiên ngang bước vào, ánh mắt đầy tình cảm, Tô Diên nhìn thẳng vào mắt anh, khóe môi nở một nụ cười ngọt ngào.
Sau khi chào hỏi mọi người xong, Diệp Khiết bưng tới một bát mì, để hai người cùng ăn một sợi.
Dưới tiếng hò reo của mọi người, Tô Diên và anh chạm trán, từ từ ăn cùng một sợi mì, hai trái tim cũng theo đó dần dần đến gần, thình thịch lên từng nhịp, như thể có thể nghe thấy tiếng đập của nhau.
Vào thời khắc cuối cùng khi ăn xong, Phó Mặc Bạch cúi người đặt nhẹ một nụ hôn lên môi cô, như chuồn chuồn lướt nước.
Tốc độ quá nhanh, những người xung quanh không ai để ý được.
Cảm nhận được hơi ấm còn sót lại của anh, Tô Diên cúi đầu, khuôn mặt ửng đỏ, vẻ e ấp của cô đẹp hơn cả hoa mai tháng hai.
Sợ bỏ lỡ giờ lành, Diệp Khiết không dám kéo dài quá lâu, trong sự vây quanh của mọi người, Phó Mặc Bạch cúi người bế lấy Tô Diên, bước từng bước dài về phía xe đạp.
Bước chân của anh rất vững chắc, mỗi bước đều kiên định, Tô Diên nắm chặt lấy cổ anh, vùi mặt vào n.g.ự.c anh, cả người tràn ngập e thẹn.
Trên yên xe đạp đã có một tấm nệm bọc bằng vải đỏ, cô ngồi lên đó, chẳng thấy khó chịu chút nào. Những người khác cũng lên xe đạp, hướng về nhà ăn của nhà khách.
Lần này Tô Diên rất tự nhiên ôm lấy eo anh, trên mặt rạng rỡ nụ cười hạnh phúc.
Từ chỗ dừng chân đến nhà ăn không xa, chỉ mất ba phút đi xe đạp là tới.
Hôm nay người chủ hôn là cấp trên của Phó Mặc Bạch, trước bức tượng vĩ nhân trang nghiêm, đôi vợ chồng giơ cao quyển sổ đỏ, trịnh trọng tuyên thệ.
Mọi người vỗ tay vang như sấm rền, cả nhà ăn tràn ngập không khí vui vẻ.
Trong phần kính rượu, Tô Diên và Phó Mặc Bạch trước tiên rót cho bàn chính, bàn chính gồm có người chủ hôn, các cấp lãnh đạo khác của đơn vị và Tô Kiến Quốc, trong đó Tô Kiến Quốc là người có địa vị cao nhất.
Hôm nay ông ta cũng mặc quân phục, sắc mặt không được tốt lắm.
Phó Mặc Bạch rót đầy chén rượu cho ông ta, đổi giọng gọi cha: "Chén này con xin kính cha, cảm ơn cha đã cho Diên Diên đến bên cạnh con."
Tô Kiến Quốc nhìn thẳng vào mắt anh, vẫn chưa cầm lấy chén rượu: "Chỉ cảm ơn điều này thôi sao?"
"Ngoài ra, con cũng phải cảm ơn cha vì đã không phản đối con và cô ấy ở bên nhau."
Theo lý thuyết, trong tiệc cưới, con rể thường sẽ cảm tạ công ơn dưỡng dục của cha mẹ nhà gái, nhưng Phó Mặc Bạch lại chẳng nhắc đến điều này.
Tô Kiến Quốc lạnh lùng, nhìn chằm chằm anh một lúc, rồi cầm lấy chén rượu uống một hơi cạn sạch, cũng cảnh cáo: "Diên Diên mãi mãi là con gái của tôi, dù đã kết hôn, điều này cũng không thể thay đổi. Nếu cậu dám có ý nghĩ gì sai trái, dù là ai chống lưng cho cậu, ở trước mặt tôi cũng không có tác dụng."
Những người xung quanh không rõ tình hình, tưởng rằng đây là lời cảnh báo của cha vợ dành cho rể, chỉ có Phó Mặc Bạch biết, những lời cảnh cáo này không đơn giản như vậy.
Anh mỉm cười, cam đoan với ông ta: "Cha yên tâm, cả đời này con chỉ sẽ tốt với mỗi Diên Diên, không để bất cứ ai bắt nạt cô ấy. Dù có phải liều mạng, con cũng sẽ bảo vệ cô ấy, giãi bày hay trút giận thay cô ấy."
Những người khác không hiểu, vỗ tay hoan hô, đều khen anh là rể tốt, có ý thức cao. Lại khen Tô Kiến Quốc có một người rể tốt, có thể bớt lo phần nào.
Nghe những lời này, Tô Kiến Quốc nghiến chặt răng, nỗ lực kiềm chế mới không đứng dậy lật bàn.
Tô Diên nhìn thấy cảnh này, cũng rót đầy rượu cho ông ta, cười nói: "Cha, hôm nay là ngày vui, cha uống thêm vài chén nữa nhé, cũng thay con cảm ơn mẹ, nếu không có mẹ, con cũng không có ngày hôm nay, đều phải cảm ơn mẹ."
Nhắc đến Trương Lan Quyên, lúc này mọi người mới phát hiện mẹ của cô dâu không có mặt. Mọi người nhìn về phía Tô Kiến Quốc, định tìm kiếm câu trả lời từ ông ta.
Lần này, Tô Kiến Quốc cuối cùng cũng không thể chịu đựng được nữa, ông ta đột nhiên đứng dậy, tìm một cái cớ bất kỳ để rời khỏi nhà ăn.
Hai anh em nhà họ Tô nhìn nhau, để không gây thêm sự chú ý nên họ không đi theo. Bữa tiệc vẫn đang tiếp tục, ngoài bàn chính ra thì không ai để ý đến sự kiện nhỏ này.
Người chủ hôn nhìn theo bóng dáng Tô Kiến Quốc đi xa, thì thầm hỏi Phó Mặc Bạch: "Người cha vợ của cậu có sao không đấy? Sao tôi thấy ông ta có vẻ buồn bực vậy?"
Phó Mặc Bạch mỉm cười: "Trước khi đến đây, ông ấy vừa cãi nhau với mẹ vợ tôi nên tâm trạng không được tốt, điều này dễ hiểu."
Người chủ hôn gật đầu đồng cảm, không hỏi thêm.
Bữa tiệc vẫn tiếp tục, Tô Diên vẫn nhớ yêu cầu của Khâu Dã, khi chúc rượu với bàn bạn mình, cô đã giới thiệu sơ lược Khâu Dã và Dương Hiểu Hồng với nhau.
So với sự bình tĩnh của Dương Hiểu Hồng, Khâu Dã lại đỏ mặt e thẹn, cậu ta lén liếc nhìn cô ấy, cảm thấy mùa xuân của mình cuối cùng cũng đã đến rồi!
Cho đến chiều tối, bữa tiệc mới kết thúc.
Do uống một chút rượu, má Tô Diên ửng đỏ, Phó Mặc Bạch nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cùng khách khứa chào tạm biệt.
Những người bạn ở thôn Bạch Vân đều phải về nhà, thấy Dương Hiểu Hồng cũng sắp đi, Khâu Dã liều mạng nháy mắt với Tô Diên, hy vọng cô có thể giúp mình.
Tô Diên hiểu ý, quay sang mọi người đề nghị: "Dù sao mọi người về thôn rồi cũng không có chuyện gì làm, vì vậy sao không ở lại đây thêm vài ngày. Ngày mai tôi sẽ dẫn mọi người đi tham quan khắp nơi."
Dương Hiểu Hồng nghe vậy sáng mắt lên, là người đầu tiên giơ tay: "Tôi muốn ở lại chơi thêm vài ngày."
Thẩm Tình muốn đến tòa nhà bách hóa, cô ấy quay sang nhìn Khương Tùng bên cạnh, ý muốn rất rõ ràng. Khương Tùng luôn ưu tiên cho cô ấy, cũng nói sẽ ở lại cùng Thẩm Tình.
Phùng Thư Miêu vừa từ Bắc Kinh về, đang tha thiết nóng bỏng với đối tượng là Chu Triết nên không ở lại chung vui.
Cuối cùng, Phó Mặc Bạch tiếp tục sắp xếp cho ba người ở lại trong nhà khách, Dương Hiểu Hồng vì muốn tiết kiệm tiền, buột miệng nói: "Ở lại sẽ tốn không ít tiền, hay tối nay chúng ta ở chung, chật chội một đêm cũng được."
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.