Giọng anh trầm thấp và dễ nghe, dùng một giọng nghiêm túc nói những lời không nghiêm túc, Tô Diên lập tức đỏ bừng mặt, cắn nhẹ môi, lườm anh một cái.
Người đàn ông làm như không nhìn thấy, vẫn bình thản gắp thức ăn.
"Em ăn nhanh đi, lát nữa đồ ăn nguội mất đấy."
Trước những món ăn ngon, Tô Diên quyết định không chấp nhặt với anh lần này, cô gắp một miếng thịt ướp chiên xù lên ăn, vị chua ngọt giòn tan khiến cô cảm thấy rất thoả mãn.
"Anh nấu ăn ngon quá! So với trước đây, anh lại tiến bộ thêm rồi!"
Nhận được lời khen của cô, người đàn ông rất vui mừng, vừa gắp thức ăn cho cô vừa trò chuyện sang mấy việc khác.
"Anh nghe Tô Ái Quân nói ngày mốt họ sẽ về Bắc Kinh, anh định ngày mai mời người nhà họ Tô ăn cơm, những nghi lễ cần phải có, chúng ta cũng không thể thiếu được."
Tô Diên đang ăn cơm bỗng khựng lại, gật đầu đồng ý: "Vâng, ăn ở nhà hay đến tiệm cơm đây?"
"Ăn ở nhà đi, có một số chuyện nói ở ngoài không tiện. Đúng rồi, mẹ nuôi cũng sẽ đến đây, bà ấy nói sợ em bị bắt nạt."
Nhắc đến Diệp Khiết, Tô Diên cảm thấy ấm áp trong lòng, nhưng cũng lo lắng rằng bà ấy sẽ cãi nhau với Tô Kiến Quốc.
"Có các anh em nhà họ Tô ở đó, ông ấy sẽ phải giữ vẻ nghiêm khắc của một người cha, khả năng cãi nhau không lớn."
Tô Diên nhướng mày nhìn anh, cảm thấy rất kỳ lạ: "Em nhận thấy anh hiểu ông ấy rất rõ nhỉ? Đôi khi đến em còn không hiểu rõ cách hành xử của ông ấy cho lắm."
Phó Mặc Bạch nói thật: "Dù sao từ trước đến nay anh vẫn coi ông ấy như cha vợ, nên hiểu ông ấy, điều này không có gì lạ cả."
Cô khẽ cắn đầu đũa, má ửng hồng, lúc này rất muốn hỏi anh rằng anh bắt đầu thích mình từ lúc nào thế, nhưng lại e thẹn, không dám hỏi.
Sau một lúc, Tô Diên mới lấy hơi hỏi: "Trước khi anh đi nghĩa vụ quân sự, anh đã thích em rồi phải không?"
Người đàn ông ngạc nhiên một chút, rồi bật cười: "Lúc đó em mới mười ba tuổi, anh chưa biến thái đến vậy."
"..."
Nghe những lời này, Tô Diên vô cùng xấu hổ và tức giận, vội vàng biện hộ cho mình: "Là anh đang dẫn dắt em đi chệch hướng, ai mà biết anh có phải biến thái hay không chứ?"
Nhận ra cô thực sự giận, Phó Mặc Bạch không dám cười nữa, mà nghiêm túc nói: "Anh là người chậm chạp trong chuyện tình cảm. Trước đây, anh chỉ có ý nguyện của ông nội, cho đến ba năm trước suýt c.h.ế.t trong một nhiệm vụ, anh mới phát hiện ra tình cảm của anh với em không chỉ là tình anh em, mà còn có cả niềm yêu thích."
Nhìn vào ánh mắt chân thành của anh, Tô Diên cảm thấy trái tim mình rung động, lặng lẽ gắp một miếng thịt ướp chiên xù cho anh, nở nụ cười ngọt ngào trên môi.
Đêm đó, cả hai đều rất thành thật, chỉ ôm hôn nhau, cuối cùng không vượt quá giới hạn. Bởi vì họ biết nếu còn làm gì thêm, chắc chắn sáng mai sẽ không thể dậy nổi.
Sáng sớm hôm sau, Tô Diên đi ăn sáng ở nhà ăn trước rồi mới đến nhà khách ngoài quân khu xin lỗi.
Thẩm Tình thấy cô mặt đầy cảnh xuân, chậc chậc vài tiếng trêu chọc: "Xem ra như đêm động phòng rất vất vả nhỉ? Đến cả cuộc hẹn với tụi này cũng huỷ nốt."
Dương Hiểu Hồng cũng đồng tình: "Nhanh kể cho chúng tôi nghe đi, chuyện gì xảy ra vậy?"
Tô Diên nhìn hai người, rất miễn cưỡng: "Khi các cô kết hôn rồi sẽ biết thôi, bây giờ đừng hỏi lung tung."
Vì có người yêu, Thẩm Tình hiểu một chút, nhưng Dương Hiểu Hồng thì hoàn toàn không hiểu, vẫn hỏi: "Chẳng phải động phòng chỉ là hai người nằm ngủ cùng nhau thôi sao? Có gì mà không thể nói chứ?"
Sợ cô ấy tiếp tục "lỡ miệng", Tô Diên vội vàng chuyển chủ đề: "À, hôm qua Khâu Dã đưa các cô đi chơi thế nào? Các cô đi đâu?"
Dương Hiểu Hồng bị lôi sang chủ đề khác, hào hứng kể một đống địa danh: "Lần trước chúng tôi đến, nhiều nơi chưa chơi, Khâu Dã rất chu đáo, lần này đã đưa chúng tôi đi hết các địa điểm cần thăm thú."
Tô Diên nghe vậy, cười hỏi: "Nếu tôi giới thiệu anh ấy cho cô, cô thấy thế nào?"
"Anh ấy là chỉ Khâu Dã à?"
"Đúng vậy, tôi thấy hai người rất hợp nhau."
Dương Hiểu Hồng ngẩn người một lúc, hoàn toàn không nghĩ rằng, chỉ đến thành phố một chuyến lại có người giới thiệu bạn trai cho mình.
Nhận ra sự do dự của cô, Tô Diên giới thiệu đơn giản tình hình của Khâu Dã - 28 tuổi, gia đình là nông dân nghèo, cha mẹ khỏe mạnh, có một anh trai và một em trai, ở đây không có người chống lưng, chỉ nhờ vào nỗ lực của bản thân mà được thăng lên chức phó doanh trưởng.
Tuy tuổi tác hơi lớn, nhưng công việc tốt, có tiềm năng thăng tiến, nói chung là điều kiện không tệ.
Dương Hiểu Hồng cũng nghĩ vậy, nhưng điều duy nhất khiến cô ấy băn khoăn là: "Vậy tại sao đến tuổi này rồi mà anh ấy vẫn chưa lập gia đình?"
Tô Diên kể lại những thông tin mà cô biết từ Phó Mặc Bạch: "Anh trai anh ấy đã lập gia đình trước, gia đình phải góp tiền cho anh trai, đến lượt anh ấy thì lại thường xuyên đi nhiệm vụ, sợ sẽ ảnh hưởng đến con gái nhà người ta nên chưa tìm được người phù hợp, vì thế mới để lỡ đến 28 tuổi."
Thẩm Tình đứng cạnh nghe xong, đặt ra một câu hỏi khá thực tế: "Nếu họ thật sự yêu nhau, không phải sẽ để Hiểu Hồng phải về quê anh ấy chịu cảnh góa bụa sao?"
Tô Diên "phì" một tiếng, bị chọc cười: "Với chức vụ của Khâu Dã, gia đình có thể tùy quân. Hơn nữa, trước khi yêu nhau cô có thể hỏi rõ ràng, với tính cách của anh ấy, chắc chắn sẽ không đổi ý."
Tóm lại, Dương Hiểu Hồng có chút xao xuyến, năm nay cô ấy mười chín tuổi, đã đến lúc nên tìm bạn trai rồi.
"Vậy... cô hãy hỏi anh ấy xem ý định thế nào đã? Chúng ta nói rôm rả thế, không chừng anh ấy lại không muốn tìm bạn gái thì sao?"
Thấy việc này đã thành, Tô Diên vỗ n.g.ự.c cam đoan: "Được! Nhân duyên của hai người cứ giao cho tôi! Tối nay tôi sẽ đi hỏi anh ấy."
Dương Hiểu Hồng e ấp gật đầu, trong lòng đầy thấp thỏm.
Sau khi rời khỏi nhà khách, Tô Diên lại đi mua một số gia vị tại hợp tác xã mua bán. Tối nay vẫn do Phó Mặc Bạch đứng bếp, Tô Diên chịu trách nhiệm mua rau và thịt.
Vì Tô Diên xinh đẹp và là nàng dâu mới trong đại viện quân khu, nhiều người khi gặp cô đều liếc nhìn thêm vài lần.
Bác hàng xóm ở bên cạnh thấy Tô Diên mang về nhiều thứ, vui vẻ chào hỏi: "Cháu là vợ của Tiểu Phó phải không? Họ của cháu là gì vậy?"
Tô Diên dừng bước chân, mỉm cười đáp lại, nói tên của mình.
Trong đại viện này đã sớm có lời đồn rằng vợ của Phó Mặc Bạch là con gái của một Thủ trưởng ở Bắc Kinh. Bác hàng xóm nhìn cô với vẻ tò mò hơn: "Cháu và Tiểu Phó quen biết với nhau thế nào vậy? Gia đình các cháu không phản đối chứ?"
Đối mặt loạt câu hỏi này, Tô Diên lần lượt giải đáp: "Chúng cháu là bạn thuở nhỏ, gia đình cháu rất ủng hộ."
"Hóa ra là vậy ~ vậy là những lời đồn đại không đáng tin rồi."
Tô Diên giật mình một chút, rất tò mò những chuyện đồn đại bên ngoài là gì.
"Họ nói Tiểu Phó là một đứa trẻ mồ côi, chỉ vì bám víu cháu mới có thể thăng tiến như vậy, cháu đừng nghe những lời bịa đặt của bọn họ, toàn là những kẻ lắm mồm hay nói xấu người khác thôi."
“Cảm ơn thím, chúng cháu không để trong lòng đâu ạ.”
Tuy ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng Tô Diên vẫn đang bất an. Cô không muốn vì mình mà Phó Mặc Bạch phải chịu những lời đồn đại như vậy.
Rõ ràng đây là những thành tựu anh đã hy sinh cả tính mạng để đạt được, nhưng nay lại trở thành kết quả của việc anh bám víu người khác.
Cô càng nghĩ càng giận, lạnh mặt về đến nhà, khiến Khâu Dã thấy mà hoảng sợ.
"Em dâu, chuyện gì đó? Ai đắc tội em thế?"
Nghe tiếng, Tô Diên ngẩng mặt lên, ngoài Khâu Dã ra còn có người nhà họ Tô.
Phó Mặc Bạch cũng nhận ra sự khác thường của cô, tiến lại gần hỏi: "Chuyện gì vậy?"
Trước mặt người ngoài, cô cố gượng nở một nụ cười: "Có lẽ do ăn trưa no quá, bụng hơi đầy."
Lúc này Văn Yến cũng bước lên, đưa tay sờ trán cô: "Không sốt, chắc không có chuyện gì lớn đâu."
Tô Kiến Quốc vẫn luôn im lặng ngồi đó, thấy cô cứ đỏng đảnh như vậy, không nhịn được lên tiếng: "Trước đây ở nhà cũng chưa thấy con sinh sự nhiều như vậy, cha thấy từ khi con về đây, không chỉ tính khí xấu lên mà cả sức khỏe cũng yếu ớt theo rồi."
Nghĩ đến vì ông ta mà Phó Mặc Bạch phải gánh chịu những lời đồn đại đó, Tô Diên lạnh lùng, vô cùng tức giận: "Tôi có yếu ớt cũng không yếu ớt bằng Triệu Tiểu Tuyết, ông có thời gian rảnh rỗi đó thì hãy lo cho con gái ruột của mình đi, đứa con gái nuôi như tôi cũng không cần ông lo lắng."
Nếu là trước kia, cô tuyệt đối sẽ không bao giờ nói những lời như vậy với ông ta, vì trong lòng vẫn còn sự tôn trọng. Nhưng sau những chuyện đã trải qua, sự tôn trọng ấy đã hoàn toàn biến mất, cô không còn e dè gì nữa.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.