Côn Luân lại một lần nữa tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
Lần diễn luyện trước là để chuyên môn đối phó với trận pháp của Ma giáo, lúc này lại chuyên môn nhằm vào Ngọc Thiên Lưu.
Trong Cát Tường điện, Lý Việt Bạch vẫn ngồi viết không ngừng.
"Mục mỹ nhân, ngươi viết cái gì đó?" Ngọc Thiên Cơ ôm lấy eo hắn, gác cằm lên vai hắn, tò mò nhìn mặt giấy.
"Huynh trưởng ngươi hai lần mang người tới cắn ngươi, ngươi còn chưa nhớ được bài học ư?" Lý Việt Bạch vừa tức giận vừa buồn cười, lấy cán bút gõ gõ trán Ngọc Thiên Cơ.
"Nhớ làm cái gì, trong mắt ta huynh trưởng bất quá chỉ là bại tướng dưới tay ta trong tương lai thôi." Ngọc Thiên Cơ khinh thường.
"Trận hình, kiếm pháp, thói quen của hắn..." Lý Việt Bạch nhớ lại, ghi ra giấy: "Tuy đều là tu sĩ Côn Luân, lại rất khác thủ hạ của ngươi."
"Hà tất phải vội vã chuẩn bị chiến tranh." Ngọc Thiên Cơ nhìn nhìn tờ giấy kia, cười, thuận tay lấy ném sang bàn bên cạnh: "Một đời trước huynh trưởng chuẩn bị rất lâu mới tụ tập đủ nhân thủ tới tiến công Côn Luân, một đời này lại càng khó, có lẽ hắn còn phải chuẩn bị mười năm hai mươi năm nữa..."
"Ngươi đừng ngắt lời." Lý Việt Bạch mắt thấy tờ giấy bay đi, trong lòng quýnh lên, vỗ nhẹ đỉnh đầu Ngọc Thiên Cơ: "Xem thường Ngọc Thiên Lưu? Không thể khinh địch như thế được."
"Phu nhân hắn cũng bị đồ đệ ngươi đoạt đi rồi, còn sợ cái gì nữa?" Ngọc Thiên Cơ khinh thường.
Ngụy Thiên Thiên trong cốt truyện nguyên bản
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-nam-than-tu-cuu-he-thong/2091108/chuong-98.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.