Nên trải qua mười hai tiếng đồng hồ như thế nào?
Ngọc Thiên Cơ vừa nghe thấy thời gian kỳ hạn liền suýt chút nữa khóc ra.
Trên đường trở lại Côn Luân, thái độ Ngọc Thiên Cơ khác thường, lại không cợt nhả động tay động chân, một đường ôm Lý Việt Bạch không rời, an an tĩnh tĩnh, một câu cũng không nói.
"Làm sao vậy?" Lý Việt Bạch cười cười sờ đầu y.
"Ngươi phải đi, bổn Tiên Chủ hông vui." Ngọc Thiên Cơ rầu rĩ nói.
"Chúng ta thắng rồi mà." Lý Việt Bạch nói: "Vui vẻ một chút không được sao?"
"..." Ngọc Thiên Cơ chôn mặt trên vai hắn, không hé răng.
"Ngươi thì thế nào, cũng rời đi sau mười hai tiếng sau sao?" Lý Việt Bạch hỏi.
"Phải, giống ngươi." Ngọc Thiên Cơ rầu rĩ trả lời.
"Vậy liền tốt." Lý Việt Bạch cười nói: "Nếu ngươi còn ở lại thế giới này, chỉ sợ sẽ rất nhàm chán."
"Xung quanh đều nhàm chán, có gì khác nhau." Ngọc Thiên Cơ nói: "Mặc kệ ta xuyên qua bao nhiêu thế giới, cuối cùng cũng quên hết những chuyện đã xảy ra..."
Lý Việt Bạch chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói.
Chính mình mã bất đình đề (ngựa không dừng vó) xuyên qua bao nhiêu thế giới đối mặt với đủ loại nan đề đao quang kiếm ảnh, đúng là rất vất vả, nhưng những ký ức mình giữ lại được đều là minh chứng cho việc mình đã từng sống qua.
Mà Ngọc Thiên Cơ trước sau đều là một người, có lẽ từng có rất nhiều người bên cạnh, nhưng đều không thể giữ lại trong hồi ức.
"Tuy nhiên, ta sẽ nhớ kỹ ngươi." Ngọc Thiên Cở ngẩng mặt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-nam-than-tu-cuu-he-thong/2091136/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.