Ban đêm, Vu Trinh đứng bên ngoài gian phòng cần mở khóa bằng vân tay, phòng này chỉ nhận dấu vân tay của Tưởng Thiên Du và Lâm Thanh Diệu, chỉ có hai người này mới có thể mở ra, hơn nữa Tưởng Thiên Du cũng ra lệnh cấm không cho phép ai tới gần nơi này, chỉ khi cần quét dọn anh mới cho người đi quét dọn, còn phải quét dọn dưới sự giám sát của anh.
Đây là phòng thuộc về Lâm Thanh Diệu, tất cả đồ vật liên quan đến cô ta trong ngôi nhà này đều chất đống bên trong, Tưởng Thiên Du không cho phép người khác tới gần, hình như trong này cũng cất giữ thứ người khác không thể chạm vào.
Vu Trinh rất muốn đi vào xem một chút, chạm vào thứ người khác không thể chạm vào, cũng là phương thức chứng minh cảm giác tồn tại của mình.
Cô ta đặt tay lên tay nắm cửa, nhưng một giọng nói chợt vang lên khiến cô ta giật mình.
“Làm gì?”
Vu Trinh vội vàng rụt tay lại, cô quay đầu, chỉ thấy Tưởng Thiên Du mặc áo choàng tắm đang đi về phía cô ta.
“Em không ngủ, tới nơi này làm gì?”
“Em muốn đi vào xem một chút, có thể nhìn một chút được không?”
“Có gì đẹp đâu.”
“Muốn nhìn xem anh giấu bảo bối gì ở bên trong.”
Lúc này chỉ bật một ngọn đèn tường trên hành lang, thấy ánh mắt Tưởng Thiên Du nguy hiểm híp lại, từng bước đi về phía anh, trong hơi thở lại tràn đầy ái muội.
“Em còn có sức lực chạy khắp nơi? Có vẻ như anh không đủ sức? ”
Vu Trinh liếc anh một cái,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-tro-ve-roi/861722/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.