Lục Minh Thần cười lạnh một tiếng, nói: “Tô Tô… hôm nay tôi gọi anh tới, chắc anh cũng biết vì cái gì. Tất nhiên là chuyện lần trước ở tiệc sinh nhật của Khinh Chu, lúc đó tôi không hiểu chuyện, hy vọng anh có thể tha thứ, sau này mọi người vẫn là bạn bè nhé!”
Thái độ xin lỗi của Lục Minh Thần không hề có dáng vẻ của sự hối lỗi.
Ngược lại, là giọng điệu bố thí của kẻ bề trên.
Nhìn kìa! Tôi đã xin lỗi anh rồi, anh phải tha thứ cho tôi!
Đây là xin lỗi sao? Không, đây là ép buộc nạn nhân phải tha thứ.
“Tôi không thể quên.” Từ nhỏ đến lớn, Tô Dĩ Trần dù gặp phải khó khăn gì, anh vẫn có niềm kiêu hãnh và lòng tự trọng của mình, anh không cho phép bất cứ ai chà đạp lên lòng tự trọng của anh.
Bas
Vu khống anh ăn cắp, ép anh phải quỳ xuống xin lỗi…
Mỗi một chuyện đều đủ để khiến anh ghê tởm đến mức cả đời không nuốt nổi cơm.
Vậy nên anh nói: “Lục Minh Thần, những gì cậu làm hôm đó tôi sẽ nhớ mãi, tôi sẽ không tha thứ cho cậu, chúng ta cũng không bao giờ có thể trở thành bạn, và tôi là một người có thù tất báo…”
Ánh mắt Tô Dĩ Trần tĩnh lặng như hồ nước, khiến Lục Minh Thần cảm thấy lạnh sống lưng.
Khi Tô Dĩ Trần định rời khỏi đây, Lục Minh Thần mới hồi thần lại.
Từ khi sinh ra đã được nuông chiều, Lục Minh Thần sao có thể chịu đựng lời cảnh cáo như vậy?
Cậu ta tức giận nắm chặt cổ tay Tô Dĩ Trần:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-nguyet-quang-van-nhan-me-he-voi-the-than-roi/1410531/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.