Đến bên ngoài nhà họ Liễu, Hồ yêu đột ngột kinh hô: “Chết rồi! Cấm chỉ của ta trên bức họa bị phá rồi!”
Kính Ninh cau mày, khẽ nhíu mắt, Hồ yêu sợ đến sắp khóc: “Tiên trưởng! Trước mặt ngài tiểu yêu tuyệt đối không dám làm càn, vì lúc nãy ngài chặt một đuôi của tiểu yêu khiến yêu lực giảm sút, cấm chế đã bị oán hồn kia phá rồi! Nếu tiên trưởng còn chậm trễ thì e là mạng của tiểu họa yêu kia sẽ không còn nữa đâu!”
“Nếu đã vậy…” Kính Ninh gật đầu xoay tay, la bàn lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay hắn, Hồ yêu quay người muốn bỏ chạy, nhưng bỗng nhiên thấy có một lực hút cực mạnh giật nàng ta lại, nàng ta kinh hãi quay đầu, không kịp có bất cứ biểu hiện gì thì đã bị hút vào trong la bàn, trong không trung chỉ còn lại tiếng than thê lương của nàng: “Đạo sĩ nham hiểm!”
Vừa vào trong Liễu phủ, Kính Ninh lập tức cảm nhận được âm khí ngút trời, người trong phủ không biết đã chạy đâu mất hết, hắn theo trí nhớ lần trước mà tìm đến khuê các của Liễu tiểu thư, từ xa đã nghe thấy tiếng thư sinh than thở: “Thiên trường địa cửu có khi tận, hận này triền miên tuyệt không thôi! Liễu nhi, nàng phụ ta!” Dứt lời thì âm phong nổi lên tứ phía, thổi từ trong khuê các ra ngoài giữa ban ngày ban mặt.
Kính Ninh khẽ nhíu mày, Oán quỷ này lệ quý quá nặng, nếu muốn đối phó chỉ có thể tán hồn phách của hắn để hắn không thể nào chuyển thế nữa.
“Ngươi chẳng ra gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-quy-tap/2033090/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.