Hắn lại nhìn thấy Triều Triệt bưng cháo thanh đạm đi vào trong phòng. Nàng nói: “Ồ, ta vô tình nấu cháo nhiều một chút, A Diệp, huynh nếm thử đi.” Nàng ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt sáng rực nhìn hắn, hắn theo lời nếm thử một miếng. Nàng không chờ được hỏi, “Ngon không?”
“Ngon lắm.”
Một giọng nói trong đầu đánh thức bản thân hắn. Lục Vân đang đứng bên cạnh, tay bưng bát cháo trắng, nàng cười nói: “Ngon là được rồi, ta nấu lâu lắm rồi đó.”
Không phải Triều Triệt.
Nữ nhân kiêu ngạo như ánh mặt trời, không chịu chút ức hiếp nào kia đã dùng một cách thức quyết tuyệt đến tàn nhẫn để ra khỏi cuộc sống của hắn, triệt triệt để để, thẳng thừng đến đáng sợ.
“A Diệp.” Lục Vân bỗng nhiên nũng nịu, “Lần trước cha ta hỏi… hỏi ta có nhắc chuyện thành thân với huynh không.”
Thần sắc trong ánh mắt Sở Diệp dần dịu lại: “Vân nhi, tìm lương duyên khác đi.”
Cánh tay đang bưng tô cháo của Lục Vân run run: “Huynh… có ý gì?”
“Trong lòng Sở Diệp đã có người, chứa đầy rồi, không thể thêm nữa.”
Lục Vân áp chế cơn run rẩy, cười lạnh nói: “Người nào? Triều Dương công chúa sao? Đó chẳng qua chỉ là một người chết thôi!”
Sở Diệp lạnh lùng nhìn Lục Vân: “Đừng để ta nói lần thứ hai.”
“Được, Hoàng thượng, ngài được lắm!” Lục Vân cười lạnh tức giận bỏ đi.
Sở Diệp gần đây luôn thất thần. Lúc tảo triều, hắn sẽ nhìn thấy Triều Triệt đứng thẳng ở cửa Thừa Thiên điện, khách sáo xa cách mỉm cười với hắn, nàng nói: “Nguyện xã tắc bình an, quốc gia
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-quy-tap/2033098/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.