"Nhưng em để ý." Quý Nghiên xoay người, nhìn anh. Gằn từng chữ, vô cùng nghiêm túc nói: "Em không có cách nào ở cùng với anh."
"Có phải bởi vì anh không bảo vệ em tốt không?"
"Không phải, không liên quan đến anh." Giọng Quý Nghiên vô cùng cứng nhắc.
Bạch Thắng hỏi: "Hay bởi vì anh có chỗ nào làm không tốt, để em thất vọng rồi?"
"Không có."
"Nghiên Nghiên." Bạch Thắng gọi cô.
Vẻ mặt Quý Nghiên vẫn như cũ không chút thay đổi. "Đều không phải, anh không cần đoán."
"Em muốn chia tay với anh, nói cho anh nguyên nhân."
"Em không xứng với anh."
Quý Nghiên trả lời. Ánh mắt Bạch Thắng bỗng nhiên tối lại, nhìn cô thật sâu, khóe miệng rõ ràng có vết máu, ánh mắt Quý Nghiên chỉ cảm thấy đau đớn, mở to mắt không nhìn đến anh. Giọng nói Bạch Thắng rất trầm thấp. "Nói đến cùng, vẫn vì chuyện đêm đó."
Quý Nghiên trầm mặc.
Ánh mắt của anh quá bi thương, đau đớn không bỏ qua được, giống như xuyên thấu qua con đường vô hình, đến trong lòng cô cùng nhau đau. Cho rằng nước mắt đã không còn để chảy, nhưng vì sao giờ khắc này, ánh mắt đột nhiên cảm giác chua xót lợi hại, có chất lỏng dày chảy ra. Cô cuống quít xoay người, duy trì vẻ mặt trấn định. Nhưng Bạch Thắng lại đột nhiên tiến lên, tay từ phía sau vòng qua ôm cô gần sát vào mình, gắt gao nhốt chặt, cằm đặt vào trên vai cô. Giọng nói rất thấp rất thấp. "Thật xin lỗi, anh không nên để một mình em đi ra ngoài. Nếu anh ở bên cạnh em, bất luận làm sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-thieu-gia-cung-chieu-vo-nhu-mang/2089551/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.