"Quỷ vương Chung Quỳ trong truyền thuyết, cang cường chính trực, văn võ toàn tu, không sợ quỷ tà, trừ tà diệt ma, đầu báo mắt to, mặt sắt râu hùm, tướng mạo cực xấu..." Đào Cảnh chậc chậc miệng, dùng hồn thể đụng đụng vào bả vai Thập Diệp, đáng tiếc không thể chạm vào: "Hiện giờ xem ra, chẳng những không xấu, mà còn có vài phần tuấn tú. "
Thập Diệp: "Truyền thuyết thôi mà, tự nhiên không đáng tin. "
Đào Cảnh: "Cũng đúng, quỷ sai trong truyền thuyết âm trầm khủng b0 cỡ nào, nhưng ngươi xem đám người trước mắt này, thực sự không đáng tin cậy một chút nào, ôi —— ta thật sự vô cùng lo lắng cho cuộc sống sau khi chết của mình a. "
"Lão Chung, hạ thủ lưu tình!" Đám quỷ sai không đáng tin cậy kia đại biểu cho Bạch Huyên đại nhân treo cổ họng nhào tới, hai tay gắt gao nắm chặt chuôi đao của Chung Quỳ. Ước chừng động tác quá vội, máu của vết thương hắn thấm ra toàn bộ lưng, ướt đẫm."
Thập Diệp nhíu nhíu mày.
Mũi đao của Chung Quỳ vẫn không nhúc nhích: "Quy bắt lệ quỷ là do quỷ bộ quản. "
Bạch Huyên: "Nàng ta còn chưa phải lệ quỷ. "
"Chỉ thiếu có một chút nữa thôi."
"Cho dù chỉ có một đường sinh cơ cũng không thể từ bỏ."
"Nàng ta đã làm tổn thương ngươi. Nếu ta không xử lý, trở về không cách nào giao phó được. "
"Có cái gì để giao phó cơ chứ, ta cũng đâu có hồn quy đại địa."
Trong bóng đêm, Chung Quỳ mắt lạnh như đao, Bạch Huyên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-vo-thuong-da-ba-ngay-roi-chua-den-cau-hon-ta/1416912/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.