8.
Cả hai cùng ở lì trong hang đá suốt một đêm.
Hắn thì lo sửa chữa, thay thế những “lông vũ” bị gãy khi ngã; còn A Sửu thì rà soát từng ghi chép trên vách đá và lá cây, cố tìm ra điều gì mình đã sơ sót. Con chó hoang vẫn nằm lim dim ở cửa hang.
Đến tận khi trời sáng, hắn tỉnh giấc sau cơn mơ màng, phát hiện A Sửu vẫn ngồi trước vách đá, trong tay cầm một chiếc lá, viết lia lịa điều gì đó.
Đứa nhỏ này chắc đã thức suốt đêm. Hắn vẫn còn nửa chiếc bánh khô, đang định mang cho nàng bé thì ,
“Cháu biết rồi!” Nàng bé bỗng hét lên một tiếng, cả người gần như bật dậy.
“Hả? Biết cái gì rồi?” Hắn bị nàng làm giật mình.
“Cháu biết vì sao thúc lại rơi xuống rồi!” Đôi mắt nàng sáng rực vì phấn khích: “Cháu đã bỏ sót một chi tiết! Chỉ cần bổ sung chỗ đó, cánh của chúng ta thật sự sẽ bay được!”
“Bỏ sót chi tiết gì cơ?”
“Cháu đi tìm ngay đây! Phúc Tinh thúc ở lại giúp cháu sửa nốt phần còn lại nhé, đợi cháu quay lại, chúng ta có thể thử bay lần nữa!”
Nói rồi, nàng phóng vút ra khỏi hang như thể sắp bay đi thật. Không đợi hắn kịp lên tiếng, nàng lại ló đầu vào, cười hì hì: “Chỉ còn thiếu bước này thôi, lần sau thúc chắc chắn sẽ không lăn xuống dốc nữa. Đợi cháu nhé!”
“Biết rồi.” hắn đảo mắt, mông vẫn còn đau âm ỉ vì đã lăn vài vòng.
Con chó hoang cũng chạy theo nàng, chắc nó cũng sốt ruột muốn xem thêm một màn biểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-yeu-pho-5-sa-la-song-thu/2921203/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.