6.
Nguyệt Đồng tuy là thứ quý hiếm, nhưng ở đạo quán Tùy Ý thì chẳng phải vật gì quá khó cầu. Chỉ cần trăng đủ tròn, chỉ cần đám người bọn họ vẫn còn nhìn thấy nhau, thứ này sẽ không ngừng sinh ra.
Hồ Đại Lực nói, lấy một đôi cho Như Ý?
Không ai phản đối.
Tiểu đồ đệ nhỏ tuổi nhất trong quán, vừa mới học được thế nào là niềm vui, thì đừng để nó thất vọng.
Tất nhiên là không lấy tiền. Nhưng Hồ Bất Nan đã nói trước với nó: sau khi thực hiện được tâm nguyện này rồi thì không được ủ ê mặt mày nữa.
Nó gật đầu. Sau đó, chẳng cần nó bận tâm gì thêm, Hồ Đại Lực tự tay lấy một hồ lô, tháo sợi chỉ đỏ trên đó xuống, lấy ra một nửa đưa cho nó, bảo nó dùng ngón tay chọc vào thứ bên trong.
Nó do dự chốc lát, cẩn thận đưa tay ra. Đầu ngón tay như chạm vào một viên bánh trôi nó từng ăn, mát mẻ, mềm nhũn, co lại khi bị động vào. Con Nguyệt Đồng đang ngủ say từ từ mở mắt ra trong hồ lô, duỗi lưng một cái.
Nó rút tay về, cảm giác lạ lẫm ấy vẫn còn đọng lại nơi đầu ngón tay.
Hồ Đại Lực nói: “Đây là Nguyệt Đồng của con. Con còn lại, bọn ta sẽ đưa cho Ngưu tẩu. Chờ đến đêm có trăng tiếp theo, phơi nửa hồ lô này dưới ánh trăng, dương mục sẽ mở. Còn ‘Ngưu tẩu’ giữ âm nhãn kia, sẽ có thể thấy ánh sáng của dương mục này trở về trước mắt con. Cặp ‘mắt’ độc nhất vô nhị này, nói là mắt, chi bằng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-yeu-pho-5-sa-la-song-thu/2921223/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.