Ở một góc chợ, đằng sau bức tường xám, bóng cây rợp mát, nắng xuân bện từng nhánh liễu rũ khắp muôn nơi.
“Đặt mau đặt mau! Đặt nhiều thắng nhiều!!”
“Sắp khui sắp khui!!”
“Khui! Một hai hai tiểu!”
“Mẹ nó! Năm ván liên tiếp đều tiểu, ngươi chơi ta hả?”
Một cuộc đánh bạc nho nhỏ, Đào Yêu thẹn quá hóa giận nhảy dựng lên mắng, Lắm Lời ôm chặt Cút Xéo, mặt như đưa đám đứng bên cạnh nàng.
“Khà khà, tiểu cô nương, chuyện liên quan tới vận may thì khó nói lắm.” Ông chủ sòng bạc cười khà khà thu tiền ở trên bàn, hai miếng vàng lóe sáng, “Có chơi có chịu, muốn chơi thêm ván nữa không?”
Đào Yêu cúi đầu véo cái túi không còn cắc bạc nào, bỗng chỉ vào Lắm Lời: “Ông chủ, ông thu hòa thượng không?”
Mặt Lắm Lời biến sắc, xoay người định bỏ trốn nhưng bị nàng túm cổ áo lại: “Ăn chay, dễ nuôi lắm!”
Ông chủ lúng túng: “Ta không tụng kinh, thu hào thượng làm gì…”
Đào Yêu chỉ vào Cút Xéo: “Ông chủ, vậy ông có thu cáo không? Cũng ăn chay, cũng dễ nuôi!”
Ông chủ há to miệng, hồi lâu sau mới nói: “Tiểu cô nương, không có tiền thì về nhà đi. Tuy ta mở sòng bạc nhưng không thể thu mua vật sống.”
Mọi người cười trộm, Đào Yêu bĩu môi, đang định ủ rũ bỏ đi thì chợt có người ném xâu tiền lên bàn: “Ván nữa, đặt tiểu, coi như ta chơi thay cô nương này.”
Đào Yêu quay đầu nhìn, cũng là một đứa tầm tuổi mình trông rất bình thường, miệng ngậm cọng cỏ, nhìn dáng vẻ thì giống nam nhưng giọng nói trong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bach-yeu-pho/76797/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.