Từ sau lần đó Lận Diên Viễn thường xuyên thoắt ẩn thoắt hiện, tôi muốn chặn người cũng không chặn được. (Cảm giác lại quay về như lúc mới quen, tình hình này rất không ổn.)
Vào thứ bảy, tôi đã đến tiệm kính của dì Phan từ sáng sớm, và mang theo đóa hoa hồng mà Lận Diên Viễn đã gấp. Lúc đó dì Phan không có ở đó, mà lại là Hạ Oanh Phong. (Hạ Oanh Phong hình như là cháu gái của dì Phan, thường xuyên thấy cô ấy ở đây làm việc.)
Dì Phan là mẹ của anh khóa trên Thẩm Đạc Phong, Thẩm Đạc Phong còn cho tôi sách của anh ấy, Hạ Oanh Phong có lẽ nghĩ tôi và anh ấy cũng rất thân, liền nói chuyện về chủ đề của anh ấy một chút.
Tôi từ chối chủ đề này, và hỏi dì Phan đang ở đâu. Hạ Oanh Phong nói tôi đến không đúng lúc, dì Phan đã ra ngoài lấy hàng rồi, có chuyện gì có thể nói với cô ấy.
Tôi hỏi, cô ấy biết bao nhiêu về Lận Diên Viễn. Hạ Oanh Phong hỏi tôi muốn biết những gì. Tôi đáp, tất cả.
Hạ Oanh Phong nói, cô ấy cũng không hiểu rõ đối phương lắm, nhưng bố mẹ của cô khá nổi tiếng trong khu này, chỉ là không phải loại nổi tiếng tốt đẹp gì.
Cô (Lận Diên Viễn) dường như hoàn toàn không đặt việc học vào trong lòng, lại không muốn bỏ học. Không cho tiền ăn ba bữa, mẹ cô còn lén cho cô, loại con cái này làm sao mà được. —(Hạ Oanh Phong được cho là đã thuật lại lời của bố đối phương, hơn nữa lúc ông ta nói câu này,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bai-tho-mua-xuan-gau-nho-cua-l/2882035/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.