Tấm chăn được trải ra đủ rộng để che phủ cả hai người.
Hai chiếc túi ngủ bị bỏ rơi nằm chỏng chơ ở góc lều.
Ban đầu, Ngu Thư Niên và Bách Dịch Nhiên nằm ở hai bên lều, giữa hai người có một khoảng trống, không thể nói là đủ chỗ cho một người, nhưng dù nhỏ đến đâu cũng không nhỏ hơn nửa người, đó là khoảng cách được cố tình chừa ra.
Nhưng mà lúc này...
Nhìn khoảng trống giữa mình và mép lều, Bách Dịch Nhiên hít một hơi thật sâu, mãi không thở ra.
Tất cả những gì hắn nhìn thấy trước mắt quá đỗi mơ hồ, hắn nghi ngờ mình vẫn chưa tỉnh ngủ.
Nhưng mà khoảng thời gian mơ màng khi mới thức dậy, lúc này như thể chưa từng tồn tại, ý thức của hắn vô cùng tỉnh táo.
Tỉnh táo đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp phả vào gáy.
Lúc bị chủ nhiệm gọi lên bục giảng để "xử lý", Bách Dịch Nhiên cũng chưa từng luống cuống, bối rối như lúc này.
Nhưng hắn không dám nhúc nhích, sợ đánh thức Ngu Thư Niên đang say giấc.
Mu bàn tay hắn đặt dưới gối từ tê cứng chuyển sang tê dại, hắn cứng đờ, ngay cả đầu ngón tay cũng không dám cử động.
"Khụ khụ."
Tiếng ho của Ngu Thư Niên phá vỡ sự yên tĩnh trong lều, Bách Dịch Nhiên theo bản năng co rúm đầu ngón tay lại, tưởng rằng cậu đã tỉnh, nhưng khi cúi đầu xuống, hắn lại thấy Ngu Thư Niên vẫn nhắm chặt mắt, đôi môi mỏng nhợt nhạt, ngược lại, gò má cậu lại ửng đỏ một cách bất thường.
Bách Dịch Nhiên khựng lại, đưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bai-tho-ngot-ngao-viet-trao-em/1088625/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.