Tiệc lửa trại kéo dài đến tận nửa đêm.
Người trên bãi biển đã dần dần giải tán, nhưng lớp bọn họ vẫn chưa ai chịu về.
Các bạn học sinh đều rất hào hứng, có lẽ là do uống chút rượu nên phấn khích, đám con trai trong lớp vừa nghe nhạc DJ vừa vây quanh đống lửa vừa hát hò, gào thét inh ỏi những ca từ lạc nhịp.
Giáo viên chủ nhiệm là người đầu tiên không chịu nổi, "Các em chơi đi, lúc về nhớ dập lửa cẩn thận đấy, đừng về quá muộn."
Cát Phượng Cầm vừa ngáp vừa đứng dậy, buồn ngủ đến mức không mở nổi mắt.
Thấy vậy, Ngu Thư Niên đặt ly nước xuống, nói: "Chúng ta cũng về thôi."
"Được." Bách Dịch Nhiên đáp, vỗ vỗ tay, cảm thấy chưa sạch lắm, hắn còn xé một tờ khăn ướt lau lau.
Phàn Thiên Vũ đang say bí tỉ, nhìn thấy hành động của Bách Dịch Nhiên thì bĩu môi, mấy chữ "Ấy ấy ấy" sắp sửa bật ra khỏi miệng thì Lỗ Luân Đạt đã nhanh tay nhét miếng thịt nướng vào mồm cậu ta, suýt nữa thì nghẹn chết.
Lại nhìn kỹ lại, Bách Dịch Nhiên và Ngu Thư Niên đã đi xa rồi.
Bên bờ biển lúc nửa đêm là những âm thanh hỗn tạp.
Tiếng gió rít gào, tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát, át hẳn tiếng nói chuyện rì rầm của du khách.
Gió biển ban đêm không còn dịu dàng như ban ngày, nhưng cũng không lạnh, chỉ hơi se se, mang theo hơi thở của biển cả.
"Về khách sạn luôn à?" Có lẽ là do chiều nay ngủ nhiều quá, bây giờ Bách Dịch Nhiên không thấy buồn ngủ chút nào, mặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bai-tho-ngot-ngao-viet-trao-em/1088682/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.