Khi tới nhà tìm Tô Hồng Hạnh, ta phát hiện cửa nhà nàng bị ném đầy rau thối.
Trên cửa còn bị đập vài quả trứng, chất lỏng nhầy nhụa vẫn đang nhỏ xuống.
Ta đang loay hoay tìm cách vào bằng con đường sạch sẽ thì Tô Hồng Hạnh mở cửa từ bên trong, tay nàng còn cầm rổ rau.
Nàng cười tươi tiếp đón: “Đỗ nương tử đến rồi, chờ ta một chút nhé.”
Nói xong, Tô Hồng Hạnh ngồi xổm xuống, nàng thành thạo nhặt rau giữa đống rau thối.
Nàng vừa nhặt vừa than thở: “Rau tốt thế này mà lại ném đi chẳng phải tiện nghi cho ta có mấy bữa ăn ngon hay sao?”
Nhìn có vẻ thú vị, ta ngồi xuống giúp nàng nhặt rau rồi ngước lên nhìn trứng còn dính trên cửa, ta hỏi: “Có cần trứng không? Ngươi lấy bát đựng đi, có thể nấu canh được.”
Tô Hồng Hạnh suy nghĩ một lúc, đồng ý với đề nghị của ta: “Ý hay đấy.”
Tô Hồng Hạnh dẫn ta vào nhà còn mời ta ở lại ăn cơm.
Không bao lâu sau nàng ta bưng ra hai món ăn và một bát canh… ừm, nếu mấy thứ đen đen đó có thể gọi là món ăn.
Tô Hồng Hạnh hơi thẹn thùng nói: “Để Đỗ nương tử chê cười rồi, việc trong nhà toàn trước giờ toàn do Kiều Mộc Đình xuống bếp, thật sự thì ta không giỏi nấu nướng.”
Ta xua tay nói: “Không sao không sao, đồ ăn chỉ cần no bụng, không có độc là được.”
Tô Hồng Hạnh rõ ràng rất đồng tình với quan điểm của ta.
Sau ba vòng rượu*, ta giải thích với Tô Hồng Hạnh việc người lan truyền chuyện giữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bam-dai-nhan-co-nguoi-gay-roi-nhieu-loan-trieu-cuong/1031372/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.