Xét thấy con hồ ly nào đó càng ngày càng càn rở, Thiều Nhiễm cùng người này nghiêm túc mở hội nghị gia đình, cũng đưa ra ba điều quy ước:
Một: Ở trên giường không được tùy tiện lộ đuôi ra.
Hai: Không ở trong tình huống đặc thù thì không được dùng đuôi trói người.
Ba: rời xa phòng bếp.
“Tạm thời vậy đi,” Thiều Nhiễm lười biếng tựa vào ngực người này, nâng tay gãi gãi cằm người này, “Nghe hiểu không…. Này…..”
Nói một nửa liền nhanh chóng nghiến răng, phòng ngừa phát ra tiếng.
Đuôi cuốn lấy thắt lưng con người này, phía cuối nhẹ nhàng gãi lên gãi xuống, lại chăm sóc rất chu đáo tất cả những nơi mẫn cảm. Bên hông Thiều Nhiễm mềm nhũn, theo bản năng đẩy đẩy người này.
Trong nháy mắt khi tay đụng vào lông xù, đã bị lông xù không biết từ nơi nào lộ ra cuốn lấy cổ tay, đông thời một cái đuôi khác ở cổ tay Thiều Nhiễm quét tới quét lui, như gần như xa, khiến cho người ta ngứa ngày.
“Du Khinh Trần.” Thiều Nhiễm mặt đỏ tai hồng, hầu như là cắn răng nói ra ba chữ này.
Du Khinh Trần dán mặt vào con người này, thản nhiên “ừ” một tiếng. Thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, cùng với hành vi ác liệt ở phía dưới hình thành hình ảnh đối lập.
Thiều Nhiễm bị thanh âm của người này khiến cho yết hầu căng thẳng, nói năng hơi lộn xộn: “Đem, đem đuôi rút về….”
“Không thoải mái sao?” giọng nói Du Khinh Trần bình thản, một chút cũng không để ý đến hành vi xấu xa của mình.
Thiều Nhiễm cảm thấy giữa hai chân nhột
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bam-vao-mot-vi-vua-ho-ly-lanh-lung/1746334/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.