Thiều Nhiễm không có vấn đề gì mà cởi áo ra, nhưng tới khi cởi quần thì không được như cởi áo, quăng một ánh mắt hàm súc về phía Du Khinh Trần.
Du Khinh Trần vẫn nhìn chằm chằm con người này.
Thiều Nhiễm: “…. Anh nhìn tôi làm gì?”
Mặt Du Khinh Trần không chút thay đổi: “Tôi phải đảm bảo là cậu có rửa.”
Thiều Nhiễm từ từ bắt đầu cởi quần, cho dù da mặt dày cũng không thể cởi toàn bộ ở trước mặt người khác.
“Tôi sai rồi.” Thiều Nhiễm chân thành nói.
“Ừ,” Du Khinh Trần nhận lời giải thích của con người này, nhưng vẫn kiên trì nói, “Cởi.”
Thiều Nhiễm yếu ớt nói: “….. Kỳ thật tôi không có đẹp. chân không trắng lại không tinh tế, màu sắc quần lót cũng thật bình thường.”
Du Khinh Trần nhíu mày: “Nói mấy cài này làm gì?”
Thiều Nhiễm bàn bạc: “Tôi chủ động thành thực, thái độ tốt, anh có thể không nhìn hay không?”
Du Khinh Trần ngừng nhìn, cũng bình tĩnh ném qua một câu: “Tôi không muốn nhìn.”
Thiều Nhiễm nhanh chóng cởi sạch, tiến vào trong bồn tắm lớn.
Du Khinh Trần đứng ở một bên, áo mũ chỉnh tề, nhìn không chớp mắt, đặc biệt lạnh lùng nhìn lá cây trong bồn tắm lớn.
Thiều Nhiễm lén nhìn sang…. Che hạ bộ.
Cử động này khiến cho Du Khinh Trần chú ý, mắt Du Khinh Trần nhìn tay con người kia, hơi khó chịu: “Không được để ở chỗ đó.”
Thiều Nhiễm: “….. Vì sao?”
Bởi vì tay cậu đã sờ vào đuôi của tôi không được tùy tiện chạm vào chỗ khác. Du Khinh Trần đương nhiên không nói thẳng như vậy, chỉ kiên trì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bam-vao-mot-vi-vua-ho-ly-lanh-lung/1746416/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.