Tối hôm đó, lại là 1 đêm Thắm về trễ với nồng độ cồn cực cao trong máu.
Vừa vào đến cửa liền thốt lên “thủ đoạn của mày, tao hiểu ngay từ đầu, à ha, làm sao mày uống bằng tao mà cứ tinh vi”
Chị nằm ngửa ra giường :
“lại còn dám đưa tay sờ? lần sau thì liệu hồn đấy nhé”
“cái thời tao đây đem thân tiếp trai, chúng mày mới chỉ có 1 con vợ thôi, hà hà, được mỗi cái có đầu óc kinh doanh, còn lại đều là vô dụng!”
Thắm càng uống càng tỉnh, khi say chị chỉ mắng chửi chứ không bao giờ ngủ.
Vì thế, chúng tôi lẳng lặng nằm bên nhau không ai chợp mắt.
Trước đây tôi cũng từng hỏi chị về vấn đề này, chị trả lời: “ngày xưa, lúc nào uống nhiều là lúc đó đi với khách, sao dám ngủ thẳng cẳng không biết trời trăng được? cho nên em tập dần thói quen: cứ rượu vào là thức. Còn nhớ mấy ngày đầu mới vào làm, ngu ngốc không biết đề phòng chuyện đó, nghĩ lại mà nổi da gà, có cho tiền cũng đếch dám sai lầm lần nữa.”
Tôi hiểu ý Thắm, không bình luận gì thêm, chỉ ôm chị vỗ về.
Sáng hôm sau, chị mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tôi đắp chăn mền cẩn thận, còn nấu cả đồ ăn sáng đầy đủ rồi mới đến trường.
Buổi trưa về sớm, nhà cửa vắng tanh, Thắm chỉ ăn qua loa rồi lại lên đường đi đâu không rõ.
Buổi chiều cùng ngày, chị điện cho tôi, báo: đang ở Bình Dương xem lô đất ! phải 2 ngày mới về.
Đầu năm đại học thứ 4 của tôi, chính
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-chat-cua-d-i/1965843/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.