Trên đường về, Tề Triệt nắm tay tôi.
Lòng bàn tay của cậu ấy rất ấm, lâu lâu lại nhìn lén tôi một lát.
“Tề Triệt, nhìn cậu có vẻ đang hồi hộp lắm hả?”
Tôi có chút phiền lòng.
Tề Triệt ho khan mấy tiếng, hỏi tôi: “Cậu có thích nghe tôi đọc rap không?”
Đương nhiên là thích rồi.
Nhưng một lát sau tôi lập tức nhận ra.
Tề Triệt không đơn giản chỉ là hỏi chuyện này.
“Thích chứ, tôi thấy cậu rap rất dễ nghe! Cháy lắm.”
“Thật à?”
Đôi mắt Tề Triệt lập tức sáng lên.
Có chuyện gì đó.
Đúng vậy, một lát sau, Tề Triệt ngượng ngùng gãi đầu.
“Bố mẹ tôi không thích tôi chơi rap cho lắm. Hai người đều là giáo viên, họ thấy chơi rap không phải việc làm đàng hoàng, nên tôi chỉ có thể lén họ chơi rap. Dạo trước không biết tôi bị bố mẹ đánh bao nhiêu lần, lớn lên chút thì dần ổn hơn.”
Tề Triệt kể một cách bình thản.
Nhưng tôi nghe được trong giọng nói của cậu ấy có chút mất mát.
Không được bố mẹ ủng hộ đam mê, tuy bây giờ bản thân đã có thể tự mình làm chủ, nhưng cũng không vui vẻ gì cho cam.
Tôi ngước mắt.
“Trùng hợp thế á? Tôi cũng vậy.”
Tề Triệt có hơi bất ngờ.
Từ bé tôi đã bị bố mẹ quản thúc.
Nói rằng con gái đã phải tập tính dịu dàng, ôn hòa, lễ phép.
Nếu không sẽ không có bé trai nào thích cả.
Lúc đó tôi nghe lời bố mẹ, làm một đứa bé ngoan.
Nhưng ẩn sâu trong tôi là sự nổi loạn, nếu không sau khi thi đậu đại học cũng không quậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-co-cau-chuyen-ngan-nao-hay-muon-gioi-thieu-khong/407525/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.