Hai người như đang nói tấu nói, một xướng một họa nói xong.
Theo sắc mặt thầy Mao càng ngày càng đen, cả lớp lặng ngắt như tờ, thở mạnh cũng không dám.
“Thầy ơi, em có thể ngồi xuống chứ?” Chu Du cà lơ phất phơ, mở miệng cười.
“… Ngồi.” Thầy Mao nén giận.
Chu Du cứ ôm người như thế ngồi xuống, còn cẩn thận để chân Đồng Đồng gác lên cái ghế bên cạnh.
Khoảng cách trước sau cái bàn không lớn, ngồi một người còn được.
Nhưng hai người ngồi xuống với tư thế ôm này, Đồng Đồng trực tiếp ngồi lên đùi Chu Du, nửa người trên còn phải dính chặt vào nhau.
“Chân không đau chứ.” Chu Du cúi đầu nhỏ giọng hỏi một câu.
Hơi thở ấm áp thổi tới, nhuộm đỏ vành tai Đồng Đồng.
“Đừng lại gần tôi như vậy.” Đồng Đồng đẩy người ra, cố gắng cúi đầu nhìn chằm chằm sách vở trên bàn.
Thầy Mao dạy môn toán, Chu Du nghe một lát đã không kiên nhẫn được nữa.
Giảng cũng được, nhưng đơn giản quá.
Chưa hết ba phút…
Chu Du nhàm chán đặt cằm lên bả vai Đồng Đồng, tay cũng chầm chậm vòng qua hông cậu.
Nhắm mắt lại cứ như vậy ngủ thiếp đi.
Đồng Đồng vừa theo mạch suy nghĩ giải được một đề, trên vai chợt nặng, cậu nghiêng đầu nhìn, suýt nữa đụng mũi với Chu Du.
Cậu duỗi tay đẩy hai lần.
Chu Du cau mày, nét mặt không kiên nhẫn, ôm chặt hơn.
Thầy Mao nghe động tĩnh liếc sang bên này.
Đồng Đồng không dám động.
Nhưng bên cổ vừa hít vừa thở khiến từ cổ lên đến vành tai Đồng Đồng đều đỏ thấu.
Mãi đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cung-ban-cau-tinh-tao-lai-di/501646/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.