Chu Du nói xong lời này, lập tức đè đầu Đồng Đồng xuống.
Hắn biết mình sẽ bị đánh, cho nên ra tay chiếm lợi thế trước.
Nhưng Đồng Đồng rất bình tĩnh, không hề có dấu hiệu nổi giận, khẽ cử động cũng không.
Chu Du đợi một phút, ngờ vực từ từ buông lỏng tay ra.
Đồng Đồng đứng thẳng dậy, liếc xung quanh một lát, đi tới chỗ thùng đựng dụng cụ.
Chu Du nghi hoặc nhìn cậu, còn huơ huơ tay: “Má ơi! Giận đến nỗi ngu rồi!”
Đồng Đồng lấy ra một cây gậy ném lao.
Chu Du: “… … …”
Chu Du chỉ dừng khoảng một giây, ngay sau đó xoay người, lao nhanh như bay, điên cuồng hét lên: “Điên rồi! Cậu muốn đâm chết tôi à!”
Lao đi chưa được năm mươi mét, bả vai hắn bị một vật cứng đập xuống.
Chu Du giật nảy mình, tưởng mình bị gậy ném lao đập trúng, đau đớn ngã xuống đất kêu rên.
“Đần độn.” Đồng Đồng chậm rãi đi tới, cầm đồ trên tay tiếp tục nện từng cái lên người hắn.
Chu Du bị nắng chiếu không mở mắt ra được, hắn duỗi tay sờ qua cái thứ lăn trên mặt đất xem xét.
Là bao cát.
Lúc này điện thoại trong túi Chu Du vang lên, hắn bò dậy khỏi đất, nghe điện thoại: “Alo, mẹ.”
“Tối nay bố con đến, đến sân bay đón máy bay.” Yến Thanh bên kia vào thẳng vấn đề.
Chu Du liếc nhìn mặt Đồng Đồng đỏ bừng, giơ tay chỉ chỉ điện thoại bên tai mình.
Đứng dậy đi qua một bên, mới lên tiếng: “Tối nay không được, con có…”
“Chu Du, con đã hứa với mẹ rồi.” Giọng Yến Thanh nghiêm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cung-ban-cau-tinh-tao-lai-di/501744/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.