Trong căn phòng rất bừa bộn, tối tăm không ánh sáng, chỉ có một vài tia sáng xé nát rèm cửa xuyên thấu vào.
Không khí cũng ngừng di động, cửa căn phòng bị đẩy ra.
Chu Du ôm đầu, tiêu hao thể lực rất lớn khiến hắn ngay cả động ngón tay cũng khó khăn.
Chu Thừa Giang đứng cạnh cửa, nhìn Chu Du ngồi ở chân giường, ánh mắt chuyển qua băng vải quấn trên cổ tay Chu Du, nhíu mày lên tiếng: “Trước đó rất lâu bố đã từng nói với mày, bố tưởng mày học được rồi, loại kháng cự tiêu cực lại không có bất kỳ tác dụng gì này là điều bố rất không hy vọng nhìn thấy trên người mày.”
Chu Du thở ra một hơi thật dài, cuối cùng ngẩng đầu nhìn ông ta: “Cho nên, bố hy vọng con thế nào, tiếp tục đánh một trận nữa với vệ sĩ trong nhà sao? Bị đánh hôn mê rồi khiêng lên?”
“Ngoài đánh nhau ra mày còn biết cái gì?” Giọng Chu Thừa Giang lạnh nhạt.
“Vậy khá nhiều.” Chu Du ngửa đầu, không quan tâm cười với ba hắn một tiếng, “Bố chướng mắt, bố không thích, bố muốn con thay đổi, đó là toàn bộ con biết.”
Sắc mặt Chu Thừa Giang nháy mắt trầm xuống.
Chu Du cúi đầu lần nữa.
Hắn không muốn nhận chuyện làm ăn của ba hắn, hắn không có bất kỳ hứng thú gì với mua nhà bán nhà, cũng chán ghét tột độ với tiệc rượu xã giao, càng không thích Lý tổng Vương tổng Trương tổng cái này tổng cái kia tổng.
Ba hắn cũng không hạn chế hứng thú của hắn, hoặc là nói không có bất kỳ chú ý gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cung-ban-cau-tinh-tao-lai-di/501765/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.