Trong lòng bỗng dưng thấy sốt ruột, không để ý đến bây giờ đã muộn, Văn Tiêu đánh chữ, “Ra ngoài không?”
Lúc tin này gửi đến đối phương, cùng một lúc trong khung chat, Trì Dã cũng nhắn đến ba chữ—–‘ra ngoài không?’, ngay cả dấu chấm câu cũng giống nhau như đúc.
Ngón tay lơ lửng trên màn hình, Văn Tiêu đứng tại chỗ, lần đầu tiên từ từ tận hưởng cảm giác….cực kỳ tốt đẹp này.
Trước khi ra khỏi nhà cậu mới nhận ra bên ngoài đang mưa rả rích, Văn Tiêu chần chừ vài giây, nhắn tin hỏi Trì Dã trước, “Có mang theo dù không?”
Trì Dã trả lời: “Có mang.”
Cây dù vừa cầm lên lại đặt về chỗ cũ, Văn Tiêu bước nhanh xuống tầng, kéo mũ áo hoodie đội lên đầu, lao thẳng vào trong màn mưa.
Mặc dù mưa không lớn nhưng trên mặt đất đã đầy vũng nước đọng lại, nhìn xuống cũng có thể đoán được mưa đã rơi được một lúc rồi. Bình thường Văn Tiêu luôn cảm thấy đạp chân lên vũng nước khiến bùn bắn lên giày là chuyện cực kỳ phiền toái, nhưng lần này cậu lại thấy thật ra chuyện này cũng không phiền đến thế.
Sắp đến 3 giờ sáng, cửa tiệm đã đóng hết, Văn Tiêu đi nép mình dưới hàng cây bên đường, thỉnh thoảng sẽ có giọt nước rơi từ trên cành lá xuống thấm ướt áo cậu, nhất là lúc rơi trúng cổ khiến người ta co rúm vì lạnh.
Nhìn thấy Trì Dã cầm một cây dù đen lớn đi đến từ phía đối diện, Văn Tiêu bước nhanh hơn trốn đến dưới tán ô của hắn, “Sao đến nhanh như vậy?”
“Ra ngoài trước cậu.” Trì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cung-ban-lam-toi-vo-tam-hoc-tap/2015724/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.