Nhiệt độ răng môi của Trì Dã giống như nhiệt độ cơ thể hắn vậy, nóng đến mức như muốn hóa máu thành dung nham. Bởi vì bị người này thô bạo mãnh liệt tiến quân thần tốc hôn xuống, bàn tay Văn Tiêu gắt gao chống đỡ trên bàn sách, bị buộc phải ngửa cằm lên, đường cong ở cổ căng như dây đàn cổ.
Hô hấp hai người hòa vào nhau, lúc hôn môi Văn Tiêu vẫn lên tiếng qua kẽ hở, “Cắn người là tật xấu gì thế?” Giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng nhưng lộ ra một tia run rẩy như lông vũ.
Mùi gỉ sét tràn ra trong miệng, môi Trì Dã dán lên đôi môi mỏng của Văn Tiêu, giọng càng ngày càng khàn đặc, “Lần đầu tiên Trì ca của cậu hôn môi, sau này luyện tập một chút sẽ không cắn trúng cậu nữa.” Lời vừa dứt xong chưa được bao lâu, hắn “Sh—” một hơi, không biết làm sao cười khẽ, “Lần này cũng thật ác.”
Không biết môi dưới của mình đã bị cắn trúng chưa nhưng cảm giác đau nhói không khiến Trì Dã ngừng tấn công, trái lại còn tệ hơn, hắn càng hôn sâu người dưới mình.
Mãi đến khi Văn Tiêu cảm thấy khó khăn nuốt nước bọt, một quyền đánh tới, Trì Dã mới giơ tay lên đỡ lấy nắm đấm của Văn Tiêu, buông tha cho môi cậu, còn ra vẻ phê bình: “Sức lực yếu hơn so với lúc bình thường rồi.”
Hai người tách ra, khóe miệng Văn Tiêu bị rách, môi dưới của Trì Dã cũng không tốt hơn chỗ nào, đang rỉ ra ít máu.
Trì Dã thờ ơ liếm môi, vết thương trên môi dưới vẫn còn lưu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cung-ban-lam-toi-vo-tam-hoc-tap/2015728/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.