Văn Tiêu thu tay lại trước.
Cậu tránh ánh mắt của Trì Dã, hỏi: “Quả bóng rổ này thế nào?”
Trong nháy mắt, giọng nói trong trẻo lạnh lùng như đánh thức cả bụi bặm trong phòng dụng cụ.
“Sờ vào tạm được, để tôi thử xem.” Trì Dã đứng lên, khoảng không khí như ngưng lại giữa hai người bỗng nhiên lưu động lần nữa, hắn đập quả bóng vài lần, “Không sai, quả này được.”
Trên sân tập, Hứa Duệ đã có thể đứng lên, đang vặn cổ tay. Thấy Văn Tiêu và Trì Dã cầm bóng trở lại, cực kỳ hưng phấn: “Cuối cùng cũng có bóng! Trì ca, sao các cậu chậm như vậy, chậm hai phút nữa là có tiếng còi tan lớp đấy.”
Hiếm khi nào Trì Dã không lên tiếng nói gì, chỉ dùng ngón tay xoay bóng rổ, nâng lên rồi lại cầm xuống: “Có chơi hay không?”
“Đương nhiên muốn chơi rồi! Vận động cả người cực kỳ có lợi cho sức khỏe!” Hứa Duệ xắn tay áo lên, lại nghĩ đến việc gì, “Đúng rồi, có phải đoàn chuyên gia đào mộ áo quan lại đến không? Tôi vừa thấy bảo vệ trường qua đó tập hợp.”
“Tôi cũng vừa nhìn thấy, có lẽ là,” Triệu Nhất Dương đứng tại chỗ đập bóng vài phát, “Sao nào, người anh em, muốn đi hóng hớt chút kích thích không?”
“Không không không không,” Hứa Duệ điên cuồng khoát tay, “Không đi! Tôi có bóng ma, chỗ đó không thích hợp với tôi! Đến đây đến đây, chơi đánh bóng!”
Chuông tan học vang lên, thầy thể dục thổi còi tập hợp, nói vài câu thì tuyên bố giải tán.
Trì Dã đã cởi áo khoác đồng phục ra từ trước, chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cung-ban-lam-toi-vo-tam-hoc-tap/2015783/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.