Trì Dã nói xong mới nhận ra khoảng cách hiện tại giữa hai người hơi nguy hiểm. Thứ đầu tiên nhảy ra trong đầu chính là Văn Tiêu chuẩn bị động thủ đánh nhau với hắn, cậu sẽ ra chiêu gì, hắn nên làm cách nào đỡ đòn.
Nhưng mà hiện tại dự đoán này sai rồi. Hắn vừa dứt lời, Văn Tiêu lại tưởng thật, cậu lại gần ngửi thêm một lần nữa rồi đánh giá, “Toàn mùi mồ hôi.”
Mũi Văn Tiêu hít một hơi dán lên cổ Trì Dã, chóp mũi chạm vào da, rõ ràng chỉ tiếp xúc chút thôi nhưng khiến Trì Dã ngứa đến mức muốn lùi về sau cả 800 mét.
Đủ các âm thanh ồn ào từ sân tập truyền đến, trên hành lang gió thổi mát lạnh, vòi nước chưa được vặn chặt, tiếng nước “tí tách” chảy xuống từng giọt.
Yết hầu ở cổ họng Trì Dã di chuyển, vừa mới được nước lạnh hạ nhiệt xong lại nóng lên, giọng hắn phát ra khàn khàn, “Không hôi chứ?”
Văn Tiêu dựa vào tường gạch sứ không động đậy, thay đổi đánh giá, “Tạm được.”
Hắn có thể run rẩy khi thấy ma quỷ nhưng lúc này lại cảm thấy ánh mắt lạnh lùng đầy ý chê bai của bạn cùng bàn rất thu hút, Trì Dã cong môi đùa cợt: “Vẫn không thể nói lời dễ nghe hơn được sao?”
Văn Tiêu thấy ý cười trong mắt hắn, “Như vậy vẫn còn chưa đủ nghe? Yêu cầu của cậu cũng cao quá rồi.” Nói xong, trong đôi mắt cậu cũng ánh lên ý cười trong veo nhưng rất nhanh đã biến mất.
Hai người cùng nhau đi ra ngoài.
Trì Dã nhớ đến trận bóng vừa chơi xong, “Lão
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cung-ban-lam-toi-vo-tam-hoc-tap/2015801/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.