Trên bả vai, nhiệt độ cơ thể của Trì Dã rất nóng, hô hấp phả ra khiến Văn Tiêu thấy ngứa nhưng cậu vẫn đứng rất vững, không động đậy cũng không lên tiếng.
Âm thanh leng keng từ công trường xây dựng dần dần lắng xuống cho đến khi không nghe thấy gì nữa. Sau khi khách ở quầy bán thịt nướng về hết, ông chủ từ trong quầy đi ra, ngồi trên băng ghế nhựa hút một điếu thuốc.
Văn Tiêu nhìn chăm chú biển hiệu cửa tiệm đối diện bên đường đang lóe lên ánh đèn neon, chợt nhớ ra một tối trước đây, cậu thức khuya đến ba giờ sáng làm đề, lúc vào nhà vệ sinh rửa mặt xong, đang định mở cửa phòng ngủ thì nghe thấy tiếng động rất nhẹ bên ngoài——
Bà ngoại nghĩ rằng cậu đã ngủ, từ phòng ngủ đi ra, nhẹ nhàng mở cửa thư phòng. Không bao lâu sau thì tiếng khóc truyền ra. Âm thanh rất nhẹ, rất kiềm nén, sợ đánh thức cậu.
Cậu đứng phía sau cửa phòng ngủ, tay đặt lên nắm cửa kim loại lạnh như băng chăm chú lắng nghe, trong lòng không rõ cảm xúc thế nào.
Bọn họ ở cùng một nơi, cố gắng tỏ ra hết sức bình thường trước mặt đối phương, trạng thái ổn định bình tĩnh, giống như chuyện đã qua bị thời gian xóa đi tất cả gai nhọn, những thứ sắc nhọn này không thể nào đâm trúng bọn họ nữa, càng sẽ không cảm thấy đau đớn.
Nếu không như vậy thì còn cách nào khác sao?
Đến tận bây giờ, cậu và bà ngoại vẫn không dám nhắc lại những ký ức khiến người ta suy sụp từng xảy ra trong quá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cung-ban-lam-toi-vo-tam-hoc-tap/2015814/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.