Buổi sáng, sau khi kết thúc hai tiết học, chuông nghỉ giữa giờ vang lên, tiếng phát thanh lại réo rắt vào tai mỗi người trên sân trường. Ủy viên thể dục*gọi mọi người đến xếp hàng trên hành lang.
*ủy viên thể dục: lớp phó thể dục
Đứng ở phía sau của mỗi lớp là những người có chiều cao trung bình đạt một mét tám, toàn bộ xếp thành hàng ngũ đứng ở sau cùng.
Triệu Nhất Dương nhảy qua lan can, thấy đội hình dưới tầng một và tầng hai vừa xếp xong, đang lục tục chuẩn bị ra sân tập, “Đáng lẽ ra tôi không nên tích cực đi xếp hàng như vậy, lời giải mới chỉ hiểu một nửa, đi ra sân tập một lúc khiến linh cảm của tôi bay hết thì làm sao?”
“Nếu nhảy vài cái mà đã mất, điều này chứng tỏ duyên phận của em và kiến thức đã cạn rồi!” Chủ nhiệm lớp Hứa Quang Khải cầm một cái ly giữ nhiệt màu đen đi tới, đúng lúc nghe thấy lời than phiền của Triệu Nhất Dương.
Triệu Nhất Dương quay đầu, vỗ ngực hai cái mãnh liệt, “Lão Hứa, thầy là mèo à? Đột nhiên lên tiếng làm em giật cả mình, bệnh tim sắp tái phát rồi đây!”
“Tuổi còn trẻ, tim đã yếu như vậy?” Hứa Quang Khải cao giọng, “Thầy nói này các bạn học, thời điểm các em tập theo phát thanh thể thao có thể để tâm hơn được không? Tư thế ở cửa tập thể dục theo phát thanh của em người không biết nhìn qua còn tưởng rằng thực vật đại chiến với cương thi!”
Có người tiếp lời, “Thầy, chúng ta sẽ diễn vai xạ thủ bắn đậu Hà Lan
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cung-ban-lam-toi-vo-tam-hoc-tap/2015841/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.