Ngây thơ, đồ há/o sắc!
Ninh Tri nói xong, sắc mặt Ôn Dao Dao trắng bệch, cả người ngây ra.
Ninh Tri quan sát biểu cảm của cô, cân nhắc lời nói: “Cô là một cô gái tốt, cũng có khả năng tự phân biệt, đúng không?”
Ôn Dao Dao vẫn khó tin, nhìn Ninh Tri, ánh mắt dần rõ ràng: “Cậu bảo tôi tin lời cậu thế nào?”
Ninh Tri nói: “Tôi có bằng chứng.”
Không cần nói thêm.
Chỉ cần từng ở bên nhau, chắc chắn sẽ để lại dấu vết.
Có nhiều dấu vết như thế.
Bị Ninh Tri nhắc đến, Ôn Dao Dao hiểu ra mọi chuyện: “Cậu và Giang Hoành Diễn hiện giờ là một cặp?”
Ninh Tri không né tránh: “Đúng vậy.”
Sắc mặt Ôn Dao Dao lại trắng thêm.
Nghĩ lại, tại sao Thẩm Diên đánh nhau với Giang Hoành Diễn, mọi chuyện đều có lời giải.
Mắt Ôn Dao Dao đỏ lên, giọng run run: “Tại sao cậu lại nói những chuyện này với tôi?”
Ninh Tri nói: “Tôi vốn không muốn nói, tôi chỉ vì bản thân mình, không muốn người của tôi bị các cô hiểu lầm vì tôi.”
“Tôi hiểu rồi.” Ôn Dao Dao lau nước mắt.
“Xin lỗi.” Ninh Tri nói.
“Lỗi không phải ở cậu,” Ôn Dao Dao lắc đầu, “Dù vừa nãy có khoảnh khắc tôi thực sự hơi oán trách cậu, nhưng nghĩ lại, chúng ta đều không sai.”
“Xin lỗi.” Ninh Tri vẫn nói.
“Tôi đại khái hiểu vì sao Thẩm Diên lại làm vậy. Từ nhỏ anh ấy đã xuất sắc, gia đình lại quản rất nghiêm. Có lúc tôi bảo anh ấy đừng quá để ý ánh mắt người khác, nhưng anh ấy luôn không làm được.”
Ôn Dao Dao lại rơi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cung-phong-dep-trai-moi-toi-di-an-nhung-anh-ta-lai-la-trai-thang/2860818/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.