Tô Nguyện một mình gian nan hướng về phía trước đi, mệt mỏi liền dừng lại nghỉ một chút, sau đó lại tiếp tục đi, thật là mệt đến đứng cũng không nổi, Phương Chính nhìn cậu như vậy trong lòng cũng rất đau, nhiều lần đi lên đỡ lại bị Tô Nguyện bỏ ra. Sau đó Phương Chính sẽ thực thầm oán liếc mắt Phương Nhiễm một cái, giống như đang nói: Đều tại em!
Phương Nhiễm không sao cả buông tay: Có tức phụ là quên muội muội, ai, gặp sắc quên nghĩa a ~~
Ở trên núi chơi nửa ngày mới trở về, thời điểm đi xuống thì thoải mái hơn, lại bởi vì đi quá nhanh Tô Nguyện liền bị trẹo chân, đau đến nhe răng nhếch miệng.
Phương Chính đau lòng xốc ống quần cậu lên, từ bên ngoài nhìn không thấy cái gì, xem ra không đến mức quá nghiêm trọng, nhẫn tâm cầm lấy chân Tô Nguyện dùng một chút lực, Tô Nguyện lập tức kêu thảm thiết, khóe mắt đều chảy nước mắt dạt dào.
Phương Nhiễm bất đắc dĩ lắc đầu, anh dâu quá yếu, nhớ ngày đó nàng gãy xương đều không có kêu lớn tiếng như vậy, mà đây còn là một nam nhân. Nhưng mà dù gì vẫn là người ca ca coi trọng a...
Tô Nguyện nước mắt lưng tròng tựa vào vai Phương Chính, bám thật chặt vào Phương Chính để bảo trì cân bằng, bộ dáng quả thực đáng thương cực kỳ, Phương Chính đau lòng vì cậu lau khô nước mắt, ở trên trán cậu nhẹ nhàng vừa hôn vừa hống, "Không có việc gì, không có việc gì..."
Nghỉ ngơi một lát lại khởi hành, Phương Chính ôm liền đem Tô Nguyện ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cung-phong-dung-then-thung/431251/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.