Tô Nguyện nhìn bạn cùng phòng hốt hoảng rời đi có chút không nói lên lời, cậu cũng không phải mãnh thú hay thủy quái, cũng không phải hổ ăn thịt người, nếu luận về vóc dáng, Phương Chính hoàn toàn có thể một giây bóp chết cậu, cho nên hắn đến tột cùng sợ hãi cái gì ở đây..... Thật sự là không nghĩ ra.
Phương Chính sau khi đi công tác về liền được nghỉ một ngày, nhân ngày nghỉ hắn liền trổ tài tận lực để Tô Nguyện ăn ngon, đem Tô Nguyện hầu hạ cho tốt, có thể nói đem Tô Nguyện như là vợ yêu mà cung phụng.
Cơm nước xong,Tô Nguyện nằm trên sô pha mềm mại, nhìn người đang một bên còn bận rộn, trong lòng nghĩ: Người này về sau hẳn là rất yêu chiều vợ, không biết người phụ nữ nào sẽ có vận khí tốt như vậy. Nghĩ nghĩ trong lòng còn có chút ghen với nữ nhân kia.
"Ôi chao, tôi nói này, Phương Chính a, anh cũng trưởng thành rồi như thế nào không tìm bạn gái chứ." Tô Nguyện xoay người một cái, nhìn đối phương đang bận rộn hỏi.
Phương Chính đang rửa chén, ấp úng trả lời: "Tôi...tôi ngốc như vậy, ai lại coi trọng tôi chứ..."
Tô Nguyện vừa nghe xong liền không đồng ý, ngồi dậy, "Anh làm sao lại ngốc chứ, cái này gọi là hàm hậu! Người nào mắt mù mới nói anh như thế a, tôi cho là cô nàng kia có vấn đề thật mà!" Sau đó lại có chút tiếc hận nói, "Nếu tôi mà là nữ nhân, nhất định sẽ rất trân trọng anh, đáng tiếc a đáng tiếc, tôi lại là nam nhân."
Phương Chính buồn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-cung-phong-dung-then-thung/431268/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.