Buổi sáng được Dương Hạo đánh thức rời giường lúc bữa sáng đã làm xong rồi, có cháo hoa với bánh bao bột ngô, Dư Dương còn nhớ rõ bánh bao này là lần trước cùng Dương Hạo đi cửa hàng tạp hóa mua. Ngáp dài ngồi xuống đối diện Dương Hạo đang ăn cháo: “Ngươi không buồn ngủ à?”
“Không đến nỗi.”
Ách, người này, ngày hôm qua không phải là mệt chết rồi sao? Hạ mắt xuống ăn cháo, tiện thể liếc qua bàn ăn, cách tay trái Dương Hạo chừng 50 cm, có một cốc thủy tinh trống rỗng còn chút chất lỏng màu nâu, lông mày không tự giác liền nhíu lại: “Bụng rỗng uống cà phê không tốt, hơn nữa ngươi còn chưa trưởng thành.”
Dương Hạo cười ra tiếng: “Cũng không phải đồ uống có cồn không cho vị thành niên uống.”
Thấy Dư Dương chau mày lại, vẻ mặt nghiêm túc, Dương Hạo thôi cười, nhỏm người qua hỏi: “Ân, ngươi đây là lo lắng cho cơ thể ta sao?”
Dư Dương phản xạ có điều kiện, tay phải một phát đẩy mặt y ra: “Không được làm ta ăn mất ngon!”
“Uy! Mặt ta thanh tú như này mà!” Dương Hạo bị đả kích chỉa chỉa mặt mình vẻ bất bình.
“Tự kỷ đến trình độ này thật không dễ dàng gì.” Dư Dương thần định khí nhàn tiếp tục ăn cháo.
Dương Hạo lần nữa cười ra tiếng: “Ta là khen người có được hay không.”
Dư Dương nổi da gà: “Cảm ơn.”
Dư Lan Lan ở trong căn phòng phía sau mở cánh cửa ra một chút, lại đóng lại quay về giường, thở dài, Dương Tử Tân, người như thế nào không chết đi??
Bởi vì buổi sáng đã
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-dien-trang/362374/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.