Bọn Con Vịt tìm tôi đến mức phát điên rồi.
Khi tôi đeo đàn guitar đứng trước mặt bọn họ thì bọn họ giống như gặp phải quỷ, tương hỗ vỗ vỗ mặt lẫn nhau: “Không phải đang nằm mơ chứ?”
Tôi cho bọn họ mỗi người một cước: “Đau không?”
Bọn họ ngơ ngác gật đầu: “Đau.”
Tôi buồn cười nhìn bọn họ.
Sau một lúc, bọn họ mới có phản ứng, một phen nhéo vào váy tôi: “Hoa sen nhỏ, chúng tôi đã từng nói với bà bao nhiêu lần, không cần chơi trò biến mất, không cần chơi trò biến mất. Sao bà không bao giờ có thể thay đổi được!”
Tôi nhìn bọn họ cười cười ra vẻ biết lỗi: “Tôi sai rồi, tôi thật sự sai lầm rồi.”
Con Vịt không cùng bọn họ vui đùa ầm ĩ, đứng ở một nơi sâu kín nhìn tôi.
Anh nói: “Liên Lạc, anh trai bà tìm bà đến mức phát điên rồi. Bà có biết hay không?”
Tôi gật gật đầu: “Biết!”
Lời nói của anh đầy sự chua xót khiến lòng tôi kinh ngạc.
Anh nhìn tôi, hồi lâu, thở ra một hơi thật dài: “Hoa sen nhỏ, tôi cảm giác càng ngày bà càng cách xa chúng tôi rồi.”
Tôi cười cười: “Đừng nghĩ lung tung.”
Giơ đàn guitar lên, chớp chớp con ngươi nhìn về phía anh: “Đêm nay chúng ta đi đếnCasablancachơi một hồi được không?”
Đủ mọi màu sắc của đèn nê ông cùng hỗn hợp hơi thở và mùi thuốc lá dơ bẩn trong không khí làm người ta buồn nôn.
Độ nóng trongCasablancangày càng tăng, dưới sân khấu mọi người cuồng nhiệt theo tiết tấu cuồng loạn của bốn người phía trên.
Đứng trên sân khấu hoa lệ cuồng loạn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-duc/2253758/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.