Cố Mạc Tu là tình yêu của tôi, đứng trong đám đông ngoài kia, một người tĩnh lặng, mái tóc vàng mềm mại rơi xuống, ánh mắt trong trẻo, ngẫu nhiên có chút cay đắng, hơi thở sạch sẽ ôn hòa, ngay cả tóc cũng có hương vị của ánh mặt trời.
Chỉ cần nghĩ lại, trong đầu liền tràn đầy hương thơm.
Rất nhiều năm sau, tôi thường xuyên đứng một mình trên vỉa hè, nhìn đèn xanh đèn đỏ rõ ràng bị phá hủy. Biển người mênh mông, vẫn luôn hy vọng anh có thể đứng ở phía đối diện mỉm cười với tôi.
Tôi và Cố Mạc Tu hoàn toàn ruồng bỏ gia đình này. Từ đó chuyển đi.
Khi chúng tôi nói rõ mọi chuyện cho Cố Kỳ Ngôn, cũng đã chuẩn bị sẵn sàng cho mọi điều tốt xấu có thể xảy ra. Hiển nhiên, thời điểm bị đuổi ra ngoài, đã tốt đến mức ngoài dự liệu của tôi.
Chỉ là đau lòng cho Cố Mạc Tu, thái dương bị Cố Kỳ Ngôn tức giận mà đập tan, sưng đỏ, hiện đang kết vảy.
Dù sao điều đó có vẻ không hề ảnh hưởng đến hình tượng tuyệt mỹ của anh.
Cố Mạc Tu vẫn sáng lạn như cũ, có thể che đi ánh mặt trời.
Tôi thường xuyên đối diện với bóng lưng anh mà xuất thần.
Có đôi khi, tôi cảm thấy chỉ một giây sau, anh sẽ vụt tan biến như ánh mặt trời đó.
Sau đó tôi liền vội vàng chạy đến ôm lấy anh, nỉ non vào tai anh những thứ vô nghĩa, không ngừng gọi tên của anh.
Chúng tôi ở cùng nhau trong một căn phòng.
Ai cũng không thể biết được chỗ này.
Chúng tôi giống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-duc/2253772/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.