Sáng sớm hôm sau, ăn sáng xong, Trần Dương lái xe đưa An Niên đi đến biệt viện Long Đình đúng hẹn.
“Hai người chờ một chút, ông chủ và bà chủ đang ở trên lầu thay quần áo, sẽ xuống ngay bây giờ.” Người giúp việc đón hai người đi vào nhà, ân cần mang nước lên.
“Cảm ơn.” Trần Dương nhận lấy cà phê mà người giúp việc mang đến, quay lại nhìn An Niên, thấy cô còn đang cầm điện thoại gửi tin nhắn, không kìm được hỏi: “Nhắn tin với ai vậy?”
“Trưởng khoa Lưu.” An Niên trả lời.
Trưởng khoa Lưu? Chẳng lẽ trưởng khoa Lưu không yên tâm nên cố ý gửi tin nhắn đến dặn dò An Niên sao? Nhưng bình thường ông ấy liên lạc với anh trước mà? Trần Dương có chút nghi ngờ, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Hai người không phải đợi quá lâu, khoảng năm phút sau, hai vợ chồng Tiền Dược và Tần Nhã Ni đã từ trên tầng đi xuống. Tiền Dược còn chưa đi xuống hết cầu thang đã vội vàng xin lỗi hai người họ: “Xin lỗi, để hai đại sư đợi lâu rồi.”
“Chúng tôi cũng vừa mới đến thôi.” Trần Dương đứng lên đáp.
“Hai người đã ăn sáng chưa?” Tần Nhã Ni đi đến bên cạnh An Niên hỏi.
“Ăn rồi ạ.” An Niên cười gật đầu.
“Nếu đã như vậy, chúng ta lên đường luôn đi.” Tiền Dược hỏi: “Hai đại sư ngồi xe của tôi chứ?”
“Không cần đâu, chúng tôi có xe rồi.” Trần Dương từ chối.
“Khụ… thực không dám giấu, ngày hôm qua sau khi xảy ra vụ tai nạn đó, tôi luôn cảm thấy trong lòng có chút không yên, vì vậy…” Tiền Dược
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-gai-cua-toi-la-meo/758906/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.