c*̀ng với tiếng ma sát chói tai, chiếc ô tô nặng nề dẫn những người ngồi bên trong nó bước vào hành trình chết chóc.
Trong lúc nghìn cân treo sợi tóc, một bóng mờ nhạt màu bất chợt bùng nổ, như vô số mây mù ồ ạt vụt ra cửa sổ xe, rồi dùng một góc độ cực kì tinh diệu mà kì quái, nối liền thân xe với một gốc cây cao ven đường, kéo xe quay đúng nửa vòng rồi cưỡng chế dừng lại.
Những xúc tu kéo dài vừa mềm dẻo lại vừa cứng chắc ấy như một loại thép trong những kiến trúc hiện đại, hoặc như khung xương c*̉a một tác phẩm nghệ thuật cỡ lớn nào đó, bao lấy chiếc ô tô, cứng rắn ngăn lại cuộc hành trình chết chóc này.
Mọi người trên xe vẫn còn chìm đắm trong sự kích thích c*̀ng hoảng sợ vì tìm được đường sống trong chỗ chết, tay chân nhũn ra, nhất thời không ai nói gì.
Hạ Vị Sương cắn vào đầu lưỡi. Sự đau đớn gọi thần trí cô quay về. Nhìn qua kính chiếu hậu, Hạ Vị Sương thấy đám xác sống kia đã dí đến sát bên, móng vuốt sắp cấu vào xe, cô hít một hơi khí lạnh.
Bỗng nhiên, đám xác sống trong tầm mắt lùn đi một đoạn.
Biến hóa bất ngờ khiến Hạ Vị Sương sững sờ trong thoáng chốc. Mãi tới khi nhìn đến một cái đầu rơi bộp từ trên trời xuống ngay trước kính chắn gió c*̀ng cái xúc tu đang từ tốn thu về c*̉a Tang Lộ, cô mới phát hiện hóa ra là Tang Lộ vừa vặt đầu xác sống đi.
Hạ Vị Sương giây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-gai-quai-vat-huu-tinh-khach/2873681/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.