Đúng lúc Hạ Vị Sương c*̃ng thiếu một chỗ náu thân. Chẳng qua, hiện giờ cô vẫn chưa thể xác định rốt cuộc cái mùi dầu thơm này có thể tránh thoát được Tang Lộ hay không. Vì thế, Hạ Vị Sương còn khá lưỡng lự chuyện đi theo c*̣c Than. Nếu xui, đúng lúc bị Tang Lộ bắt gặp mình ở c*̀ng người khác thì hỏng bét.
Thấy Hạ Vị Sương không theo kịp, c*̣c Than dường như có vẻ sốt ruột. Nó nhảy trở lại, đảo quanh cẳng chân Hạ Vị Sương hai vòng, lại dùng cái đầu nhỏ lù xù c*̣ng c*̣ng.
Đừng thấy kích thước hiện tại c*̉a nó nhỏ mà lầm, sức nó lại không hề nhỏ chút nào, đẩy Hạ Vị Sương tiến lên hai bước hết sức dễ dàng.
Hạ Vị Sương thiếu chút nữa đã té ngã, đành cam chịu nói: "Chị phải lên xe."
Cho dù muốn đi, cô c*̃ng không thể cứ thế mà đi c*̀ng c*̣c Than được. Chỉ dùng cặp chân thì quá chậm. Hơn nữa, trên xe còn có rất nhiều đồ.
Hạ Vị Sương ngồi trở vào xe, nổ máy. Vừa nghĩ không biết c*̣c Than có thể hiểu được ý c*̉a mình hay không thì cô đã thấy nó "meo" một tiếng, nhảy lên nắp thùng xe. Nó ngồi xổm ngay giữa kính chắn gió. Dáng mèo khỏe khắn, vô c*̀ng ưu nhã. Cái đuôi dài chỉa qua đầu, vươn thẳng ra phía trước: "Meo!"
Hạ Vị Sương bèn lái xe chạy lên trước.
Cái đuôi c*̉a c*̣c Than chỉa qua trái, Hạ Vị Sương liền rẽ trái. Cái đuôi c*̉a c*̣c Than chỉa qua phải, Hạ Vị Sương liền rẽ phải. c*̣c Than thông minh như thế,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-gai-quai-vat-huu-tinh-khach/2873709/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.