Cô gái kia vừa nói dứt câu, mối quan hệ c*̉a hai người dường như c*̃ng đã quá rõ ràng. Hạ Vị Sương biết người này, hơn nữa quan hệ còn rất kém. Dưới tình huống ấy, hoàn cảnh c*̉a hai người Hạ Vị Sương có vẻ càng bất lợi.
Bạch Thiến chống tay trên mặt đất, chậm rãi đứng lên. Lần này không ai ngăn cản cô, bởi vì cô gái kia vẫn mải nhìn chằm chằm vào Hạ Vị Sương. Từ khi Hạ Vị Sương xuất hiện đến giờ, tất cả lực chú ý c*̀ng hứng thú c*̉a cô ta đã chuyển hết sang đó.
Vẻ mặt Hạ Vị Sương vẫn bình thản, vừa không sợ hãi với khẩu súng c*̀ng biểu hiện quyền thế c*̉a cô gái mà c*̃ng chẳng có phản ứng gì khác. Tất cả chỉ như nước sôi để nguội, khiến người ta cảm thấy nhạt nhẽo, chán ngắt.
Cô nói: “Xem ra tôi không chết làm cô thất vọng rồi. Có điều bây giờ tôi không có tâm trạng đãi khách. Cố Mẫn Chi, cô nói con mồi gì đó tôi không biết, muốn tìm thì mau đi tìm, tìm xong đi nhanh đi. Tôi không muốn nhìn đến cô. Tôi biết cô c*̃ng không muốn nhìn đến tôi.”
Cố Mẫn Chi cười nói: “Đừng xa cách vậy chứ, dù sao chúng ta c*̃ng xem như bạn c*̀ng trường mà. Dù là cô bị tâm thần.”
So với lời nói ra thì biểu cảm và nụ cười c*̉a cô ta khách khí hơn nhiều. Chỉ nhìn riêng vẻ mặt thôi thì nói không chừng còn tưởng rằng cô ta và Hạ Vị Sương là bạn tốt.
Hạ Vị Sương cau mày. Biểu cảm trên gương mặt bị
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-gai-quai-vat-huu-tinh-khach/2873711/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.