Hạ Vị Sương hơi ngẩng đầu, không ngờ Châu Châu lại nhớ đến sự tồn tại c*̉a mình. Chẳng lẽ kí ức c*̉a cô ta đã hồi phục phần nào?
Hạ Tình Tuyết đứng trong gió, từ từ khuỵu xuống. Cô đưa tay che mắt, xoa mặt, muốn để mình trông đừng quá chật vật vào những lúc thế này.
Châu Châu nghi hoặc hỏi: "Tiểu Tuyết?"
Cố Mẫn Chi đỡ lấy bả vai Châu Châu, khoa trương cất tiếng cười lớn. Tuyệt vời, thật sự quá tuyệt vời. Người như Hạ Tình Tuyết sao có thể chấp nhận giống loài bẩm sinh đã xấu xa như Châu Châu cơ chứ?
"Xem kìa, Châu Châu. Cô ta và em vốn không phải người c*̉a c*̀ng một thế giới. Trong tất cả, chỉ có chị là chịu đón nhận em thôi. Thế nên em c*̃ng phải nghe lời chị. Em phải giúp chị!"
Hạ Tình Tuyết ngẩng phắt lên, phẫn nộ nói: "Cố Mẫn Chi, cô câm miệng đi!"
Cố Mẫn Chi không hề tức giận vì bị quát. Nhìn ánh mắt hoặc căm ghét, hoặc sợ mãi, hoặc mịt mờ c*̉a đám người bên dưới, cô ta chỉ cảm thấy vui sướng tột c*̀ng. Có một ngọn lửa đang cháy bùng trong lòng cô ta, gần như thiêu rụi hoàn toàn lí trí.
"Tôi biết các người căm ghét tôi." Cố Mẫn Chi khoa trương vung tay, hưng phấn như uống phải thuốc kích thích, "Không sao, tôi c*̃ng chướng mắt các người mà! Tất cả cứ căm ghét tôi đi, sợ hãi tôi đi, thù hận tôi đi!"
Tiếng cười c*̉a cô ta nứt toác trong gió, âm vọng vang xa hòa c*̀ng tiếng gió, nghe lại như lệ quỷ đang
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-gai-quai-vat-huu-tinh-khach/2873806/chuong-142.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.