Cô gái lễ tân nhìn đồng hồ, đã sắp tới giờ tan sở, cô gái buổi trưa hôm nay tới tìm Tô Đổng vẫn còn đoan đoan chính chính ngồi ở trên ghế sa lon đại sảnh chờ đợi, mặt không thay đổi, mắt nhìn phía trước không nhúc nhích, cô còn tưởng rằng cô gái ấy đang trợn tròn mắt mà vẫn bất tỉnh nhân sự được.
Cô lễ tân mới vừa tốt nghiệp đại học, làm việc ở Lam Dịch là công việc đầu tiên, tuổi tác không lớn cũng vừa gia nhập vào xã hội, đơn thuần hiền lành tựa như một con cừu nhỏ, đối với hết thảy đều có lòng hiếu kỳ, mỗi khi rảnh rỗi, ánh mắt đều chạy tới trên người Tịch Sư Tử, len lén đánh giá Tịch Sư Tử.
Thời gian tan ca rất nhanh liền tới, viên chức lục tục mang túi đi ra trong thang máy, lúc này cũng không có ai chú ý Tịch Sư Tử đang ngồi ở một nơi hẻo lánh trong đại sảnh.
Không bao lâu mọi người đã lục tục về hết, người đến người đi, đại sảnh cũng yên tĩnh trở lại, tĩnh mịch khiến người ta cảm thấy có chút không quen, chân trời màu đỏ sậm với ánh chiều tà hắt vào tấm kính đại sảnh bằng pha lê, phản xạ ra thứ sắc thái đẹp đẽ.
Cô gái lễ tân thu dọn bàn, mang theo túi xách, đi từ từ đến bên người Tịch Sư Tử, cắn môi con mắt lóe sáng nhìn Sư Tử, nhỏ giọng lễ phép nhắc nhở: "Vị tiểu thư này, công ty của chúng ta đã tới giờ tan tầm, tất cả khách đều phải rời khỏi.''
Tịch Sư Tử môi nhấp thật chặt, nhàn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-gai-tai-tieng/2068041/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.