Trong làn sương trắng lờ mờ, mơ hồ truyền đến tiếng nhạc du dương thanh thúy, hòa cùng tiếng nước chảy róc rách.
Xuyên qua tầng tầng sương trắng, là một bóng lưng uyển chuyển mê người như ẩn như hiện. Trong làn sương mờ ảo bốc lên từ suối nước có một cô gái xinh đẹp đang lim dim mắt, sắc mặt thư giãn, chỉ để lộ ra hai đầu vai trắng nõn cùng chiếc cổ thon dài ưu nhã.
Tô Phùng Tần tựa vào thành suối nước nóng, ưu nhã chống vào huyệt thái dương, hai mắt nhắm lại, hơi thở trầm ổn. Tóc dài hơi rối lướt trên đầu vai, đuôi tóc bị nước làm ướt, có vài sợi tóc dính trên cổ, trông vừa lười biếng cũng lại vừa kiều mị.
Đôi mắt như làn thu thủy từ từ mở ra, nhìn vào thân ảnh thanh tú đang nằm trên Tatami cách đó không xa, rồi lại nhắm lại.
Sau khi xuống núi, Tịch Sư Tử hưng phấn lôi kéo nàng về phòng, nhưng vừa về tới đã có điện thoại gọi tới khiến Tô Phùng Tần phải ra ban công trả lời điện thoại, vừa quay đầu lại đã phát hiện người nọ ôm gối đầu ngủ thiếp đi tự lúc nào, nên đành tự mình hưởng thụ suối nước nóng.
Cũng không biết ở trong suối nước ấm áp ngâm qua bao lâu, giọt nước ẩm ướt trượt xuống huyệt thái dương cũng không phải do sương mù của suối nước nóng ngưng kết hóa thành, mà là một tầng mồ hôi mỏng của Tô Phùng Tần. Thân thể thoải mái dễ chịu, Tô Phùng Tần mở mắt ra, chuẩn bị đứng dậy.
Thân thể kiều mị trắng trẻo như Thủy Phù Dung[1], chậm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-gai-tai-tieng/2068081/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.