"Sư Tử, có đôi khi anh thật hâm mộ em."
Tịch Sư Lam mệt mỏi dựa vào ghế sa lon, ánh mắt anh đỏ bừng cười khổ nhìn Tịch Sư Tử, ánh mắt phức tạp khiến ai nhìn vào cũng không đoán ra anh đến cùng đang suy nghĩ gì.
"Anh hai.'' Tịch Sư Tử nhẹ giọng kêu một tiếng, nhưng lại không biết nên nói cái gì.
Tịch Sư Tử mấp máy môi, chân mày cau lại, cô phát hiện mình đã không nói nên lời.
Không thể hỏi Tịch Sư Lam vì sao khổ sở suy sụp? Cũng không thể an ủi anh, cái gì cũng không thể làm.
Cảm giác bất lực này, khiến Tịch Sư Tử rất khó chịu.
Tịch Sư Lam hiển nhiên sớm đã quen với sự trầm mặc của Tịch Sư Tử, anh không quan tâm Tịch Sư Tử có nghe hay không.
Anh nhắm mắt lại cười khổ lắc đầu.
"Em biết không, khi em còn chưa chào đời, vẫn còn nằm trong bụng mẹ. Mẹ đã thường xuyên nói với anh, con sắp có một đứa em, khi nào em chào đời anh nhất định phải hảo hảo bảo hộ em, phải thành một kỵ sĩ bảo vệ công chúa."
''Sau khi em chào đời, khối thịt đỏ hồng như em, vừa đáng yêu lại xinh đẹp. Khi đó, mỗi ngày anh đều ngồi rung nôi nhìn em, mang vương miện lên cho em, anh muốn em lớn lên thật mau, ỷ lại vào anh, đi theo anh gọi hai tiếng 'anh hai'''
''Khi em trưởng thành, vừa vô giá vừa xinh đẹp, tựa như một tiểu công chúa. Thế nhưng em so với trong tưởng tượng của anh có chút không giống nhau, em không thích nói chuyện, không thích
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-gai-tai-tieng/2068110/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.