Cả ngày nó ở bên cạnh Thuỵ An, hết đi chỗ này ăn uống, rồi lại đến chỗ kia để vui chơi, hai đứa ở bên nhau từ sáng cho đến tối, điều đó cũng khiến cho cơn buồn bực trong lòng của Lăng Lăng biến mất tiêu. Ngồi dưới đài phun nước, Thuỵ An khẽ xoay sang hỏi nó rằng.
- Chuyện của mẹ mày ...
Bỗng ánh mắt Lăng Lăng thoáng chút buồn khi nghe Thuỵ An nhắc về mẹ mình. Thế rồi nó thở dài, nhìn xa xăm và nói.
- Tao mệt rồi ... Không muốn để tâm đến chuyện đó nữa ... Nhưng cứ mỗi lần nghĩ về nó, là tao ... vẫn không thể nào chấp nhận được.
- Tao hiểu mà.
- Thì cũng chỉ có mày là hiểu tao nhất.
Nói rồi nó nhìn Thuỵ An cười xoà, nhưng ẩn sâu trong nụ cười ấy vẫn còn đâu đó vết hằn của sự tổn thương. Hiểu được điều đó, Thuỵ An bỗng khẽ buồn rầu theo, trầm giọng nói với nó rằng.
- Mặc dù chơi với mày từ hồi còn nhỏ, nhưng nói thật ... cho đến tận bây giờ, tao vẫn thật sự không thể hiểu hết được con người mày.
Lăng Lăng nghe thế liền nhướn mày, bĩu môi đáp lời lại.
- Tao không cần một người có thể thấu hiểu con người tao ... tao chỉ cần mỗi ngày được uống nước ép đào do mày mua mà thôi.
- Giời ! Đúng là miệng lưỡi ghê gớm thật đấy !
Nói rồi nó choàng tay qua vai Thuỵ An rồi tựa đầu lên đó, cả hai im lặng một lúc lâu, sau đó Thuỵ An bỗng khẽ nói nhỏ bên tai nó rằng.
- Ước gì
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ban-gai-toi-la-du-con/170544/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.